Chương 8: Hoa đăng
Núi Thạch Chước có một ôn tuyền ở sâu bên trong hẻm núi. Nước suối nơi này rất tốt , nhiệt độ thích hợp nhưng do nằm khuất sâu trong những tàng cây đại thụ to lớn . Quanh năm , mặt trời chiếu không tới , làm cho không gian nơi đây âm u quỷ dị nên rất ít người lui đến .
Ngọc Dao ngã đầu lên tản đá , sảng khoái hưởng thụ ngâm mình trong dòng nước nóng . Nàng vừa tắm ,vừa khe khẽ ngâm nga một bài đồng dao , khuôn mặt đã trở nên hồng hào vì hơi nóng bốc lên .
“ Gà ngốc , điểm tâm tỷ cho đã ăn hết chưa?”, dù hay bắt nạn hắn nhưng nàng cũng rất quan tâm tên đệ đệ hờ này.
Uy Viễn ngồi sau tản đá to hai tay kê sau đầu chân bắt chéo , quay mặt hướng ngược ôn tuyền , điềm nhiêm trả lời nàng: “ Ừm.. đệ ăn rồi ”, hắn vốn không thích điểm tâm ngọt nên đã quăng mất ở xó nào rồi, nhưng ngại nàng nhiều lời nên hắn thuận miệng nói dối cho qua chuyện.
Nghe như có tiếng gạt nước đứng dậy , đôi chân thon chậm rãi bước lên bờ , Ngọc Dao vươn tay lấy xiêm áo màu lục mẫu đơn cẩn thận mặc vào người. Sau khi tắm ôn tuyền, liền cảm thấy thân thể vô cùng dễ chịu , đầu óc cũng sảng khoái theo .
Nàng bước lại ngồi cạnh Uy Viễn, đưa cho hắn một cây lược ngà , hất hàm bảo : “ Chải tóc giúp tỷ ”.
Uy Viễn cầm cây lược trong tay cứng đờ người, ánh mắt như đang suy nghĩ điều phức tạp. Sau đó, trả lại cây lược cho nàng , nói : “ Tỷ tự mình làm đi, đệ chưa bao giờ chải tóc cho nữ nhân .”
Ngọc Dao cong môi , nói :“ Thì bây giờ sẽ là lần đầu tiên ”, đối với Uy Viễn nàng có chút muốn gây khó dễ cho hắn, giống như một thú vui tao nhã vậy.
Uy Viễn thở dài ,bất đắc dĩ nhận lời. Tóc nàng sau khi tắm ẩm ướt bết dính lại với nhau . Ngọc Dao ngồi xoay lưng ngay ngắn trước mặt hắn, khoảng cách tựa hồ rất gần, mũi hắn còn ngửi được mùi hoa sen thanh thiết trên người nàng .
Những ngón tay do dự cầm lược lúc ban đầu, bây giờ đã trở nên thành thục , càng lúc càng cẩn thận nhẹ nhàng hơn.
Ngọc Dao co chân ôm lấy hai đầu gối, đầu gục xuống để tóc dài buông xõa tán loạn, khiến ai trông thấy đều cảm thấy rất quỷ quái .
Uy Viễn nhìn nàng như vậy trông rất cổ quái, muốn mở lời châm chọc nhưng chưa kịp thì đã nghe giọng nàng buồn buồn , nói : “ Ta không hiểu tại sao A Nguyên lại cam chịu một mình tổn thương như vậy? Thật bất công cho nàng ”, quay đầu nhìn Uy Viễn , giọng nói tràn đầy tức ý : “ Tên Tề Hiếu Phàm đó thì hay rồi uống Vong Tình thủy liền quên hết tất cả , dễ dàng bắt đầu lại một cuộc sống mới. Nhưng còn A Nguyên, nàng ta sống lâu như vậy mới kiếm được một người tâm đầu ý hợp lại dễ dàng vuột mất. Gà ngốc, đệ nói đi , là vì sao hả ?”
Uy Viễn lạnh nhạt , nói : “ Đệ không biết.”
Nàng liền bất mãn trừng mắt nhìn hắn, bĩu môi nói : “ Nói chuyện với đệ không thú vị gì hết .”
Hắn vốn không muốn đáp lời nhưng không hiểu sao lại nói ra : “ Đệ thấy có rất nhiều lý do để A Nguyên quyết định như vậy đó chứ. Đại loại như , tỷ nghĩ xem. A Nguyên vốn đã tu luyện thành tinh linh. Cuộc sống của nàng vốn rất dài rất dài, còn Tề Hiếu Phàm có được thân phận cao quý thì đã sao? Hắn thật ra cũng chỉ là con người cuộc sống ngắn ngủi. Cho dù, cả hai may mắn sống hạnh phúc bên nhau đi chăng nữa, thì cũng chừng năm sáu mươi năm là cùng, Tề Hiếu Phàm sớm muộn gì cũng phải ch.ết. Đây vốn là hồng trần chuyện sinh ly tử biệt khó mà tránh khỏi, chỉ là một sớm một chiều thôi.”
Ngọc Dao nhướn mày nhìn Uy Viễn kinh ngạc, cảm thấy đạo lý đơn giản như vậy mà nữ nhân ba mươi tuổi như nàng chưa kịp nhận ra, đã bị tên Gà ngốc giảng giải cho nghe rồi, bản thân có chút xấu hổ quay mặt đi .
Uy Viễn biết nàng đang xấu hổ, nên khóe mắt chợt đắc ý khẽ ánh lên cười hiếm hoi .
“ Đệ lại thấy điều không hiểu nổi ở đây là tại sao Tề Hiếu Phàm lại muốn tỷ thành thân cùng hắn?”, Tề Hiếu Phàm trong câu chuyện của A Nguyên kể lại đâu có vẻ là kẻ vô pháp vô thiên, thích cường thủ đoạt hào con gái nhà lành như vậy chứ .
Nàng nhìn hắn chớp chớp mắt, nhoẻn miệng cười giảo hoạt , nói : “ Điều này thì ta hiểu nha. Ta từ trên núi Bạch Vân vào thành An Đô, bộ dạng có chút ngây ngốc, giống như là A Nguyên vậy đó . Cho nên ta kết luận rằng, Tề Hiếu Phàm nhất định là thích nữ nhân có bộ dạng ngốc nghếch một chút .”
Uy Viễn có chút ác mồm ác miệng, nói : “ Đệ thấy ngoài dáng vẻ ngây ngốc ra tỷ còn rất thô lỗ nữa.”
“ Lúc nãy đi tắm nước tràn vào lỗ tai nên giờ nghe không rõ, đệ nói gì cơ ?”, trên trán Ngọc Dao đã nổi một cọng gân xanh còn có hai tay cũng đang bẻ khớp “ rắc rắc”.
Hắn nhìn bộ dáng sắp đánh người của nàng, thì đầu cũng đã nổi đầy hắc tuyến, hai tay hắn xòe ra cố tỏ vẻ vô tội nói : “ Đệ nói tỷ tỷ là một nữ nhân rất đoan trang thục tĩnh .”
Nghe như vậy, nàng liền cười hài lòng xoa xoa đầu hắn, không tiếc lời khen : “ Đệ đệ ngoan, thức thời là tốt .”
Uy Viễn khoanh tay nhìn vẻ đắc ý không giấu nổi trên mặt nàng, suy nghĩ một lúc liền hỏi : “ Tỷ không phải đã nói bản thân chính là thập thất công chúa sao ? Lễ nghi phép tắc bị bỏ quên đâu hết rồi ?”
Ngọc Dao nhún vai , vẻ mặt thản nhiên nói : “ Ta đã không còn là công chúa hơn hai mươi mấy năm rồi, đệ còn nhắc làm gì ? Giờ ta chỉ là một kẻ tu tiên nhàn rỗi. ”
Thấy Ngọc Dao xếp lại bộ giá y bỏ vào hành lý, hắn không khỏi tò mò : “ Tỷ còn lưu luyến bộ giá y đó ư?”
Nàng lườm hắn một cái rồi mới trả lời : “ Ta thấy chất vải bộ giá y này là loại vải thượng đẳng , đem bán chắc cũng được kha khá bạc”, tuy bạc nàng hái thảo dược đem xuống trấn đổi còn không ít, nhưng dự tính trước vẫn tốt hơn.
Uy Viễn biết tuy nàng có đôi lúc hơi ngờ nghệch, nhưng bên trong lại rất biết suy nghĩ chu toàn, không khỏi mỉm cười hài lòng, lộ ra hai cái lúm đồng tiền sâu hoắm .
Ngọc Dao nhìn thấy hắn như vậy, lại lên cơn châm chọc : “ Gà ngốc à, đệ cười trông thật dễ coi , để tỷ tỷ thơm một cái đi .”
Uy Viễn thân thủ mau lẹ, nhất thời tránh được vuốt sói, chỉ tay vào nàng khóe miệng không ngừng co giật , nói : “ Tỷ không được qua đây ! Đến lượt đệ đi tắm .”
“ Uy Viễn hôm nay là trung thu , chúng ta đi chơi đi ! Trong thành ban đêm rất náo nhiệt ~”
Ngọc Dao chưa thấy người đã nghe tiếng, hớn hở tới mức không hề gõ cửa đã đẩy luôn cửa bước vào phòng của Uy Viễn .
“ Ơ, không có trong phòng à ?”
Nàng tiu nghĩu đóng cửa phòng , vừa xoay người chưa kịp bước đi liền đã bị cụng đầu vào một bức tường thịt . Không kịp chuẩn bị , bất thình lình nàng ngã ra phía sau, mông đập xuống sàn đau điếng, miệng không xuýt xoa kêu la: “ Aizz...cái mông của ta !”
Người va vào nàng cũng chính là Uy Viễn. Ngọc Dao tự coi như hôm nay mình gặp xui xẻo, mới vừa rồi tìm hắn thì không thấy, vừa mới quay người gặp được thì đã chấn thương mông.
Con gà ngu ngốc kia cũng va phải ta, nhưng sao không ngã chứ ? Tại sao người hắn cứ sững ra như núi thế kia ?
“ Ngọc Dao tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”
“Tiểu tử , không mau đỡ tỷ tỷ dậy à ?”, nàng nhăn nhó bực bội , một tay xoa xoa mông. Trong bụng lại thầm mắng, Gà ngốc đáng ghét, mới hai năm đã cao hơn ta nửa cái đầu !
Nàng nắm tay hắn đứng dậy, phủi phủi bụi bặm trên người. Uy Viễn đỡ nàng vào phòng , để cho nàng ngồi xuống giường mới hỏi :“ Tỷ tìm đệ làm gì vậy?”
“ Hôm nay là mười lăm tháng tám , ta muốn rủ đệ đi chơi trung thu ” , Ngọc Dao hớn hở quên cả thương thế. Chỉ cảm thấy vô cùng háo hức: “ Ta ở trên núi lâu đến nổi muốn quên luôn tết trung thu là như thế nào rồi .”
“ Chỉ vậy thôi à ? Đệ không đi đâu, đệ ở trong phòng tịnh tâm ”, hắn kéo ghế ngồi xuống nhấc bình châm một ly trà từ tốn uống .
Ngọc Dao nhảy xuống giường, kéo ghế ngồi đối diện rồi híp mắt nhìn hắn : “ Đệ không phải rất thích theo đuôi sao? Bảo đệ ở Phong Tuyết sơn trang chờ ta , lại dám lén lút theo ta. Bây giờ, ta cho đệ đi theo sao lại không theo nữa đi?”
Uy Viễn : “...”
Cuối cùng, nàng cũng thành công lôi kéo hắn đi chơi trung thu .
Suốt đường đi nàng liên tục lải nhãi bên tai hắn , nào là : “ Tỷ nói cho đệ nghe, còn trẻ cứ chơi cho thỏa thích, sống đúng với tuổi của mình ấy , gì mà cứ như ông cụ non lõi đời chẳng dễ thương chút nào .”
Không thì : “ Đêm trăng đẹp thế này, phố xá náo nhiệt thế này lại đi ru rú trong khách điếm buồn chán . Ta từ nhỏ không ở trong cung thì lại lên núi tu luyện , có khi nào được hưởng không khí náo nhiệt đón trung thu nhân gian đâu ! Không thể bỏ lỡ cơ hội tốt thế này được.”
Hắn không nói gì, cũng không biết đang suy nghĩ gì, chỉ một mực giữ im lặng đi bên cạnh nàng .
Đêm trung thu , trong thành thật ồn ào huyên náo, nam thanh nữ tú dập dìu trên đường phố ai nấy đều ăn diện đẹp đẽ, cười cười nói nói . Đèn lồng treo khắp nơi, phố phường tràn ngập ánh sáng lung linh, trông vô cùng hoa lệ. Bên này , là giai nhân tài tử cùng chơi đối câu đối, ngầm bày tỏ tình cảm. Bên kia, là bờ sông mọi người cùng nhau cầu nguyện thả hoa đăng. Dưới tán liễu xanh rũ đầu, lại có mấy thi nhân uống trà thưởng nguyệt, ăn bánh trung thu .
“ Gà ngốc , chúng ta đi thả hoa đăng đi .”
Chưa kịp đợi Uy Viễn phản ứng, Ngọc Dao đã phấn khích khoát tay thân thiết lôi hắn đi.
Nàng thành tâm thả đèn làm từ giấy thấm dầu hình hoa sen, bên trong thắp một ngọn nến. Dòng sông đầy những ngọn hoa đăng trôi nổi , ánh nến tỏa ra ánh sáng vàng vọt yếu ớt, nhưng mọi người lại tin tưởng hoa đăng có thể mang lời cầu nguyện của thế gian, đến tai những vị thần tiên xa xôi đáp ứng nguyện vọng của họ.
Uy Viễn cũng thả một ngọn đèn nhưng hắn không cầu nguyện, Ngọc Dao tò mò hỏi vì sao, hắn hững hờ đáp : “ Thả thêm đèn cho đẹp thôi, không phải càng nhiều đèn càng đẹp sao?”
Nàng luôn cảm thấy Uy Viễn rất cổ quái với lối suy nghĩ cá biệt của hắn, liền hỏi : “ Đệ không hiểu à , thả hoa đăng là để cầu nguyện. Chẳng lẽ, đệ không có tâm nguyện gì hay sao?”
Hắn thoải mái trả lời : “ Đệ không có suy nghĩ cầu nguyện là để tâm nguyện của mình dễ dàng đạt được. Chuyện mà đệ muốn làm, sẽ hoàn toàn dựa vào thực lực của bản thân mà đoạt được thôi .”
Ngọc Dao ngẩn người không nói nên lời, thiếu niên này, con gà rừng kiêu ngạo này , sao bỗng chốc nàng thấy hắn nghiễm nhiên trở thành một nam tử trưởng thành phong hoa tuyệt đại.
Ngoài sư phụ dạy dỗ nàng khôn lớn, cho nàng sự bao bọc của một người thầy người cha đáng tôn kính. Trong mắt nàng luôn cho rằng, sư phụ là nam nhân ngọc thụ lâm phong, khí phách tiên nhân khó ai sánh bằng nhất. Nàng sống ba mươi năm, đã thân cận sư phụ hết mười chín năm rồi còn gì .
Tên tiểu tử Uy Viễn này, chính là nam nhân bên ngoài thứ hai mà nàng thân cận, tuy hắn chỉ mới bước chân vào cuộc sống của nàng hai năm nay thôi, lại mang cho nàng cảm giác thân thuộc còn hơn ở bên sư phụ .
Trước mặt hắn , nàng không cần là nàng công chúa ngoan hiền khả ái của phụ hoàng, cũng không phải đồ nhi biết vâng lời của sư phụ. Vì coi hắn như đệ đệ mà đối đãi, nàng cũng không biết bản thân từ lúc nào, lại cư xử rất tùy tiện khi ở trước mặt hắn ?
“ Tỷ tỷ chắc là cầu nguyện mau chóng sớm gặp lại sư phụ của tỷ đúng không?”
Câu hỏi của Uy Viễn đưa thần trí mơ màng của nàng trở về. Ngọc Dao không nói gì, chỉ cười cười, cố tình nói tránh qua chuyện khác : “ Tỷ muốn ăn bánh trung thu cùng ta đi mua nào .”
Nếu suy nghĩ quá nhiều mà lãng phí mất thực tại, chi bằng tận hưởng hết tất cả niềm vui của cuộc đời ban cho khi còn có thể. Ta chỉ cầu nửa đời tiêu dao, làm những chuyện để bản thân khoái hoạt, chỉ cần người không phạm ta , ta không phạm người là được.