Chương 20: Thần kiếm
Thời điểm này, giá trị của muối có thể ngang bằng giá trị của vàng ròng. Việc Kiên quốc đột nhiên đề xuất mua bán với Đại Tề quốc một số lượng muối lớn không tưởng, đã khiến tân đế thấy lợi mờ mắt, lập tức ban lệnh thu mua tất cả số lượng muối ở các vùng duyên hải.
Cứ tưởng, Tề Hiếu Phàm nổi hứng du sơn ngoạn thủy, mới đột ngột đến trấn Tương Liễu heo hút này. Nhưng thực ra, hắn là theo lệnh tân đế, đi thu mua muối cho triều đình, nên mới có duyên gặp hai người Ngọc Dao và Cảnh Niệm.
Theo suy nghĩ của Ngọc Dao, thì tân đế sao lại không biết dùng người đến vậy? Sai một tên cà lơ phất phơ đi hành sự, thật giống như câu giao trứng cho ác, giữa đường còn chưa lo xong việc, lại ham vui mất tích. Nhưng lần này, Ngọc Dao đã oan uổng cho Tề Hiếu Phàm rồi, hắn thật sự là bị bắt cóc.
Cận vệ của Tề Hiếu Phàm lo lắng, trình ra bức thư lem luốc máu giao cho Cảnh Niệm, trên thư chỉ vỏn vẹn ghi mười hai chữ “canh ba đêm nay, bìa rừng phía đông, chuộc người giữ mạng.”
Cảnh Niệm cùng Ngọc Dao quyết định, đến bìa rừng sớm hơn một canh giờ để mai phục đợi sẵn, nhưng lại nhận ra rằng, cánh rừng này sớm đã bị bao trùm, bởi một tầng lệ khí áp lực cực đại.
Cảnh Niệm bình tĩnh quay sang Ngọc Dao, hỏi: “Theo ta học pháp thuật bao lâu nay, tầng lệ khí này sẽ không gây khó dễ được nàng chứ?”
Ngọc Dao nghiêm túc gật đầu, đồng thời chau mày nhớ lại, cái loại áp lực lệ khí không ngừng khuếch tán này, sao mà giống hệt lần nàng giao chiến với những cái bóng?
Cảnh Niệm phân tích đánh giá tình hình: “Nếu cứ hiên ngang đi vào, lỡ đâu trúng kế phục kích của kẻ đó. Không bằng, chúng ta tương kế điệu hổ ly sơn, chia nhau ra, một đánh lạc hướng, một thi thuật ẩn thân cứu Tề Hiếu Phàm.”
Ngọc Dao vô cùng tán thành:“Sư phụ, hãy để con trực tiếp đánh lạc hướng, nếu có đánh nhau con nghĩ mình cũng có thể chống đỡ nổi. Người trọng thương chưa khỏi, vẫn nên ẩn thân cứu thế tử hắn là được.”
Cảnh Niệm hơi mím môi lo lắng, cẩn trọng suy nghĩ lại một lần nữa, đột nhiên lại hỏi:“ Có đem theo cây tiêu ngọc bích lúc trước ta đã giao cho nàng không?”
Ngọc Dao ngạc nhiên nhìn chàng, cảm thấy dở khóc dở cười khi giờ khắc quan trọng này, sư phụ nhớ đến cái loại nhạc khí ấy để làm gì? Chẳng lẽ, nó không phải là một cây tiêu tầm thường, mà lại là pháp bảo trừ yêu diệt ma? Nghĩ vậy, nàng liền rút trong tay áo ra cây tiêu ngọc bích, cẩn thận đưa cho chàng.
Ngọc Dao rướn người, tò mò nhìn Cảnh Niệm không chớp mắt, hỏi: “Sư phụ, cây tiêu ngọc bích này có chứa huyền cơ gì sao? Không lẽ, nó là một pháp bảo đặc biệt của Thần giới, chỉ cần thổi một khúc, sẽ giải quyết được tất cả yêu ma quỷ quái?”
Cảnh Niệm không khỏi nghệt mặt với suy nghĩ của nàng: “Huyền cơ thì có thật, nhưng nó không phải là pháp bảo trừ yêu diệt ma đâu”, nếu yêu ma quỷ quái dễ dàng tiêu diệt tới vậy, thế gian chắc cũng chẳng còn con nào tồn tại được đến bây giờ.
Ngọc Dao nghi hoặc khó hiểu:“ Vậy còn cần nó để làm gì?”
Cảnh Niệm không vội giải thích, lại bảo nàng lấy kiếm Bích Hải đưa ra luôn. Tuy trong lòng có hơi bất mãn vì chàng không chịu nói cho rõ ràng. Nhưng Ngọc Dao vẫn nghe lời, niệm quyết lấy kiếm Bích Hải khí khái giao ra.
Cảnh Niệm một tay cầm kiếm, một tay cầm tiêu. Ánh mắt chàng lướt qua chúng một lượt, sau đó nhắm mắt tập trung thần thức niệm khẩu quyết, kiếm Bích Hải và tiêu ngọc bích từ từ rời khỏi tay chàng bay lên lơ lửng. Đồng thời phát ra ánh sáng lục bích dịu dàng mê người. Ngọc Dao mở to mắt nhìn kiếm khí dần dần phát tán hào quang, kéo theo là một hồi cuồng phong bão tuyết không ngừng thét gào. Cảnh Niệm lại càng kiên trì niệm quyết, trên trán đã toát đầy mồ hôi. Kiếm và tiêu như đột ngột bị đánh thức, khiến ánh sáng dịu dàng ban đầu trở nên dữ dội quyết liệt, bừng sáng cả một góc trời đêm đông. Ngọc Dao bị thứ ánh sáng mạnh mẽ đó làm cho lóa mắt không thấy gì nữa. Khi mở mắt ra, đã thấy một thanh thần kiếm ngọc bích treo mình trong không trung.
Kiếm Bích Hải là thần khí nổi tiếng. Theo bên mình Dao Di suốt vạn vạn năm qua, lừng lẫy cùng nàng vào sinh ra tử khắp các trận đánh lớn nhỏ trong tứ hải bát hoang. Đến khi Dao Di không may rơi vào lục đạo luân hồi, Cảnh Niệm đã thay nàng cẩn trọng cất giữ nó.
Mười bốn năm trước, khi Ngọc Dao đã có thể sử dụng kiếm thuật thuần thục. Cảnh Niệm mới trao lại nàng “xác” kiếm, còn linh hồn thì đem niêm ấn trong cây tiêu ngọc bích, chờ đợi cơ hội nói ra sự thật sẽ đem “hồn” kiếm hoàn trả lại.
Sau khi nhận lại thần kiếm, Ngọc Dao và Cảnh Niệm thống nhất chia nhau ra làm theo kế hoạch đã định.
Cầm thần kiếm Bích Hải trong tay, Ngọc Dao cứ băn khoăn nghĩ mãi, không biết ngoài trở nên đẹp mã hẳn ra, có thể sai bảo thanh kiếm có “hồn” này, tự động đốn cây chẻ củi, mà không cần phí tổn sức lực không nhỉ?
Đêm đã canh ba, Ngọc Dao đứng ở bìa rừng ung dung chờ đợi. Khu rừng mùa đông, trơ trọi không còn một chiếc lá, chỉ còn lại những thân cây xác xơ tiêu điều, đứng chen chúc nhau như những con quỷ dữ đang gào khóc thảm thiết. Trên bầu trời, vầng bán nguyệt đêm nay đã không còn đẹp đẽ mơ mộng nữa, không biết từ lúc nào lại trở nên tà mị rợn người như vậy. Một vài con quạ vỗ cánh bay qua, bay lại trên không trung, cất tiếng kêu “quạ quạ”, đầy điềm xui xẻo.
Ngọc Dao khẽ lầm bầm:“Tề Hiếu Phàm ơi là Tề Hiếu Phàm, ta là nể tình mang cùng họ với ngươi, nên hôm nay mới trượng nghĩa cứu ngươi một mạng, sau này chớ có làm chuyện gì hồ đồ nữa đó!”
Gió bỗng giận dữ nổi lên, cuống theo hàng ngàn hàng vạn bông tuyết tung tỏa chướng khí mù mịt, sương mù nhanh chóng kéo đến trắng xóa cả đất trời. Từ trong khói sương mờ mờ ảo ảo, xuất hiện một bóng dáng nữ tử áo trắng tóc trắng, khuôn mặt lạnh lùng tuyệt mỹ.