Chương 8: Bảo vệ đồ ăn

Thấy Mộc Lạp Lạp đồng ý, khoé môi Phó Cảnh Phi giương lên một độ cong không rõ ràng, hơi hài lòng nói: “Em muốn nói cái gì thì nói đi.”


“À…” Con ngươi Mộc Lạp Lạp xoay vòng, vô cùng nịnh nọt nhìn Phó Cảnh Phi. “Nể tình em thành thật như vậy, anh có thể cho em một ngày nghỉ, thả em ra ngoài hay không?”
Sắc mặt Phó Cảnh Phi nhanh chóng thay đổi, trầm xuống: “Em muốn đi đâu hả?”


Mộc Lạp Lạp cảm thấy biểu cảm của anh ta không đúng thì lập tức đổi giọng: “Em chỉ muốn đi ra ngoài, bảo đảm không chạy trốn. Anh có thể phái người đi theo em, vả lại em chỉ ra ngoài hai tiếng, đến giờ sẽ trở lại.”


Phó Cảnh Phi nhếch khoé miệng cười nhạt: “Nói cho tôi biết em ra ngoài làm cái gì, tôi có thể cân nhắc một chút.”


Nói cho anh biết thì thật không có cách suy tính, được không! Mộc Lạp Lạp oán thầm trong bụng, chỉ có thể nói: “Em chỉ muốn ra ngoài đi một chút. Anh thấy đó, em ở chỗ này lâu như vậy cũng chưa từng đi ra ngoài, cả người đều sắp mốc meo lên rồi. Hoặc em đi bộ ở gần đây một chút cũng được.”


“Nói cho tôi biết trước em đi ra ngoài rốt cuộc muốn làm gì, không thì khỏi bàn nữa.” Phó Cảnh Phi đứng lên, thân hình cao lớn có cảm giác áp bức vô cùng, khiến cho Mộc Lạp Lạp tự dưng căng thẳng trong lòng.


available on google playdownload on app store


Biết bây giờ làm cho Phó Cảnh Phi đồng ý với mình nhất định là không thực hiện được, Mộc Lạp Lạp định bụng đổi kế hoạch khác, liền nói: “Anh không đồng ý thì quên đi, em lên lầu, bái bai.”


Mộc Lạp Lạp không ngờ vừa đứng lên đã bị Phó Cảnh Phi kéo lại. Ánh mắt của anh ta sắc bén như báo: “Nói, em rốt cuộc muốn làm gì.”


“Dù sao anh cũng không đồng ý để em ra ngoài, quên đi.” Trong lòng Mộc Lạp Lạp bỗng tức lên. Cô cảm thấy lúc trước tính tình của mình và Phó Cảnh Phi không khác một chút nào, hai người mới có thể xúm lại là sẽ đối chọi gay gắt. Nếu như đổi lại kiếp trước, cô đối mặt với tình huống như thế này chắc chắn cũng sẽ ầm ĩ với anh ta một trận.


Nhịn xuống ý tưởng muốn cãi nhau ở trong lòng, Mộc Lạp Lạp mềm giọng lại: “Phó Cảnh Phi, coi như là em xin anh có được hay không? Anh xem, em cho tới bây giờ cũng chưa từng cầu xin anh cái gì, em chỉ muốn đi ra ngoài một chuyến, hơn nữa bảo đảm sẽ không đi lung tung, nhất định sẽ trở về đúng thời hạn.”


Lực độ Phó Cảnh Phi nắm trên cổ tay Mộc Lạp Lạp giảm đi một chút, ánh mắt loé lên rất nhiều cảm xúc, rốt cuộc nói: “Cho em hai giờ, nhất định phải trở về.”
“Anh đồng ý rồi?” Mộc Lạp Lạp vô cùng ngạc nhiên, thật không ngờ Phó Cảnh Phi lại thật sự đồng ý mình.


“Tôi sẽ phái người theo em.” Giọng của Phó Cảnh Phi lạnh như băng, giống như là đã làm ra thoả hiệp lớn.
“Biết rồi, yên tâm đi.” Mộc Lạp Lạp nhịn xuống kích động muốn hoan hô, cũng không để ý tới Phó Cảnh Phi đang nắm cổ tay của cô, ngồi xuống tiếp tục ăn.


Vì vậy bữa cơm này, tay trái của Mộc Lạp Lạp căn bản luôn ở trong lòng bàn tay của Phó Cảnh Phi. Nhiệt độ nóng hầm hập khiến Mộc Lạp Lạp cuối cùng cảm giác được, phản ứng sau đó là lập tức hốt hoảng hất ra.


Phó Cảnh Phi ngược lại rất bình tĩnh. Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống khuôn mặt, lộ ra một loại khôi ngô lấp lánh.
Trong lòng Mộc Lạp Lạp cảm thấy rất hoảng từ trước đến nay chưa từng có, vội nói một tiếng với Phó Cảnh Phi rồi đi lên lầu.


Sau khi Mộc Lạp Lạp lên lầu, quản gia mới đi tới: “Thiếu gia.”


“Tôi biết chú muốn nói cái gì.” Một tia cười cực cạn ở trên mặt Phó Cảnh Phi biến mất hoàn toàn, trở nên lạnh lùng. “Cô ấy muốn làm cái gì… thì để cho cô ấy đi đi. Nhưng mà đến lúc đó phải nhất định mang cô ấy an toàn trở về, biết không?”


Chú Phó gật đầu: “Tôi sẽ căn dặn… Vừa rồi Hứa thiếu gia đã gọi điện đến, nói cậu ấy muốn qua tìm ngài.”
Phó Cảnh Phi mặt không chút cảm xúc hỏi: “Cậu ta tới làm cái gì?”
“Cụ thể cậu ấy nói muốn tìm ngài nói ngay mặt.”


“Biết rồi, hồi nữa bảo cậu ta đến phòng sách tìm tôi.” Phó Cảnh Phi quay về từ công ty, quẳng đi mối làm ăn quan trọng, lúc này tất nhiên phải nghĩ cách đi bổ cứu.
Hứa An Chi tới rất nhanh. Lúc cậu ta bước vào Phó gia liền ngửi thấy trong không khí thoang thoảng một mùi thơm.


“Phó Cảnh Phi đâu?” Hứa An Chi không chút khách sáo hỏi quản gia. Dáng người cậu ta vô cùng đẹp, tóc màu nâu, mắt xanh biếc như một khối ngọc bích không tỳ vết, đường nét mặt mũi cũng rất có vẻ con lai.


Chú Phó cung kính trả lời: “Thiếu gia nói sau khi ngài tới thì đi thẳng đến phòng sách là được.”


“Đến phòng sách? Không vội.” Hứa An Chi cười ngả ngớn. “Tôi ngửi thấy một mùi thơm hơi đặc biệt, đúng lúc tôi ghé về nhà đổi quần áo, bây giờ đói bụng rồi, ăn một chút gì trước đã rồi nói.”


“Tôi đi làm chút thức ăn cho ngài.” Chú Phó nói xong liền đi về phía phòng bếp.
“Không cần phiền phức như vậy.” Mũi của Hứa An Chi rất nhạy bén, men theo mùi thơm mà đi đến phòng bếp. “Để tôi xem có chút gì sẵn là được rồi.”


Chú Phó vừa nói với dì Xảo nổi lửa làm cơm, Hứa An Chi liền cao giọng: “Ha, để tôi tìm được rồi.”
Chú Phó và dì Xảo quay đầu nhìn lại, đã thấy Hứa An Chi động tác nhanh nhẹn mở lò vi sóng ra, lấy ra cháo ở bên trong: “Cái này được rồi, ngửi chắc là ăn rất ngon.”


“Hứa thiếu gia, ngài không thể ăn cái này được.” Chú Phó lập tức đổi sắc mặt.
“Tôi không thể ăn? Tại sao? Chẳng phải chỉ là chén cháo thôi sao.” Hứa An Chi không thèm để ý chút nào, ung dung thản nhiên để chén cháo lên bàn, chuẩn bị ăn.


“Hứa An Chi!” Một tiếng gầm giận dữ truyền đến cách đó không xa. Hứa An Chi vừa mới quay đầu liền cảm thấy một cơn gió mạnh thổi qua bên cạnh mình, đến khi cậu ta kịp phản ứng lại thì cháo ở trước mặt đã biến mất.


Hứa An Chi thu hồi nụ cười: “Phó Cảnh Phi, khi nào thì cậu trở nên nhỏ mọn như vậy?”
Phó Cảnh Phi hừ lạnh một tiếng: “Cái này không cho cậu ăn, những cái khác thì tuỳ cậu.”
Mặt Hứa An Chi ngạc nhiên: “Chuyện gì, từ khi nào cậu xem một chén cháo như là báu vật thế?”


Nhìn chén cháo còn toả ra hơi nóng cùng mùi thơm nấm hương thịt gà ở trong tay, sắc mặt Phó Cảnh Phi hơi dịu xuống một cách khó hiểu: “Đây là của Mộc Lạp Lạp làm.”
Trên mặt đẹp trai của Hứa An Chi là khó tin tuyệt đối: “Cậu khẳng định cậu nói đúng, Mộc Lạp Lạp?”






Truyện liên quan