Chương 25: Máu huyết sôi trào
Bạn gái của tổng giám đốc.
Mộc Lạp Lạp lập đi lập lại mấy chữ này ở trong lòng, cười hỏi: “Bạn gái của tổng giám đốc thế nào?”
“Cái người chủ đó ngàn vạn lần không thể trêu chọc. Tổng giám đốc vô cùng cưng chiều cô ta, cô ta cũng thường xuyên đến công ty chúng ta. Hai người đó ân ân ái ái thật sự khiến người ta ghen tị. Nhưng cái người đó rất hung hăng, nếu ai dám biểu lộ chút xíu tâm tư gì với tổng giám đốc thì không biết sẽ bị dày vò hành hạ thế nào đâu. Hơn nữa ban đầu cũng làm rất bí mật, sau đó bị người phát hiện nói cho tổng giám đốc, bất quá tổng giám đốc nói anh ta thích bộ dáng cô ta ghen vì mình. Cho nên á, chúng tôi bây giờ không ai dám tồn tại một chút tâm tư gì.”
Thật ra thì Mộc Lạp Lạp cảm thấy, có lẽ là người này nói chuyện mà bản thân cô ta đã nếm qua mùi vị?
“Nếu như thấy có người tiếp cận tổng giám đốc, cô ta sẽ làm như thế nào?” Mộc Lạp Lạp nhìn thật tò mò, chớp mắt vẻ mặt ngây thơ.
“Nhẹ thì bị quản lý khấu trừ tiền lương, nặng thì trực tiếp bị sa thải.”
“Vậy à… Tôi đây sau này nhất định sẽ cách xa tổng giám đốc một chút.” Mới là lạ! Mộc Lạp Lạp phỉ nhổ trong bụng. Xem ra kiếp trước cô có rất nhiều chuyện không biết mà. Thì ra Mộc Diệp cũng không phải toàn thân tìm không ra sơ hở, tất cả mọi người đều thích ả như cô tưởng
Trước kia cô làm sao có thể nghĩ đến thật sự đột nhập vào cuộc sống của Mộc Diệp, nhưng ngược lại tất cả về cô đều bị Mộc Diệp hiểu rõ ràng.
Cũng phải trách lòng Mộc Lạp Lạp rộng rãi, trước khi xích mích với Diệp Mộc, đã mang Diệp Mộc đi chơi khắp nơi, thậm chí giới thiệu ả với tất cả bạn bè của mình, để giới thượng lưu của thành phố Long nhanh chóng đón nhận ả, mới dẫn đến trong lúc Mộc Lạp Lạp hoàn toàn không biết, Mộc Diệp đã chiếm lấy mạng lưới quan hệ của cô.
Đến khi Mộc Lạp Lạp thật sự cần người giúp đỡ thì đã không ai chịu tin cô, ngoại trừ Phó Cảnh Phi.
Bây giờ Mộc Lạp Lạp biết những người đó đều không phải là bạn bè chân chính. Trong cái giới thượng lưu này, còn phải nhìn bối cảnh của các nhà, lợi ích liên quan đến nhau. Nhưng cô từng ngây thơ cho rằng những người đó có thể là bạn bè thật sự của mình, mà sau khi hoàn toàn tỉnh ngộ thì cũng hiểu được không có đáng gì.
Không ai thật tình đối đãi cô, cô cũng lạnh lòng, cứng đầu cứng cổ.
“Nhưng người ta có tư cách đó. Nghe nói là thiên kiêm tiểu thư của đại gia tộc nào đó. Trong nhà rất có tiền, coi như là môn đăng hộ đối với tổng giám đốc của chúng ta. Chúng ta những người bình dân này hoàn toàn không với cao nổi.”
Mộc Lạp Lạp gật đầu: “Hình như là vậy. Cuộc sống của người có tiền như bọn họ, chúng ta nhìn xem một chút là được rồi.”
Cô cũng không phải là nói dối. Sau khi bị Mộc gia đuổi ra, bây giờ cô không còn là cô hai của Mộc gia nữa. Mộc gia giàu có đi chăng nữa cũng không có liên quan gì đến cô. Gia tài bạc triệu này không có chia một phần nào thuộc về cô.
Mộc Lạp Lạp cũng xem nhẹ đối với tiền tài, huống hồ cô sớm muộn phải trở về Mộc gia, đến lúc đó mọi thứ Mộc Diệp đoạt của cô đều phải trả lại toàn bộ cho cô.
Lúc ra khỏi Mộc gia, trên người Mộc Lạp Lạp chỉ mang theo một ít tiền lẻ, toàn bộ chi phiếu gì đó đều bị đóng băng.
Lúc trước khi ông Mộc đuổi cô đi từng nói: “Chờ đến khi nào mày suy nghĩ rõ ràng thì quay về xin lỗi em gái mày, thừa nhận lỗi lầm của mình, tao sẽ nhận mày là con gái.”
Xin lỗi? Đừng có mơ!
Sự kiêu ngạo cùng tự tôn của Mộc Lạp Lạp không thể cho phép cô trở lại nói xin lỗi với Mộc Diệp trước mặt cả gia tộc, trừng phạt như vậy còn đáng sợ hơn so với muốn cô ch.ết.
Nhưng cô cảm thấy mình vẫn phải nghĩ cách quay về Mộc gia một chuyến. Trong phòng của cô có một két sắt, bên trong đều là đồ do mẹ để lại cho cô, ngoại trừ một số châu báu có giá trị không nhỏ, còn có một phần văn kiện.
Mộc Lạp Lạp chưa từng mở ra xem, cũng không biết bên trong rốt cuộc là gì. Di ngôn của mẹ là nếu cuộc sống sau này của Mộc Lạp Lạp gặp chuyện khó khăn gì không cách nào giải quyết thì mới mở ra.
Cô mơ hồ cảm thấy đồ vật bên trong kia đối với mình mà nói sẽ rất quan trọng.
Mặc dù Mộc Diệp chiếm phòng của cô làm của riêng ả, nhưng cũng không cách nào mở két sắt kia ra. Ngoài mật mã ra còn cần dấu vân tay của cô.
Nhưng bây giờ cô còn chưa biết làm thế nào để quay lại lấy mấy thứ kia, tạm thời để ở đó cũng được, dù gì Mộc Diệp cũng không mở ra được.
“Cũng không phải sao, nhìn dáng vẻ ăn mặc của cô ta thì biết.”
Thời gian ngồi lê đôi mách không có kéo dài lâu lắm, việc này giống như đặc biệt chuẩn bị cho người mới là Mộc Lạp Lạp. Có lẽ là đối với mỗi người mới đều phải nhắc nhở một lần, không được phép có ý đồ với tổng giám đốc.
Nói không chừng đây là Mộc Diệp dặn bảo xuống?
Truyền thống của phòng làm việc gì gì đó…
Mộc Lạp Lạp không khỏi cảm thấy buồn cười với sức tưởng tượng bây giờ của mình. Nhưng đã đến nơi này, cô nhất định phải đề cao cảnh giác, cô không thể chỉ đơn giản làm việc như vậy.
Một ngày này làm việc rất thuận lợi, cũng bởi vì Mộc Lạp Lạp không có tiếp quản bất cứ nhiệm vụ mang tính thực chất gì.
Gần tới lúc tan làm. Thẩm Văn Xương cũng chưa từng xuất hiện. Hắn là dạng ông chủ lớn ngày bận trăm việc chắc chắn sẽ không thường xuyên xuất hiện.
Mộc Lạp Lạp cũng không gấp. Điều cô muốn trước khi tiếp cận Thẩm Văn Xương là tóm được nhược điểm của Mộc Diệp dưới các tình huống.
Thế nên phải đợi Mộc Diệp lộ ra sơ hở, phải chờ ả tìm đến mình.
Mộc Lạp Lạp tin rằng sau khi Mộc Diệp biết mình làm việc ở đây, nhất định sẽ bắt đầu đến kiếm chuyện với mình.
Bây giờ cô án binh bất động, tất nhiên là đang chờ thời cơ thích hợp.
Trước khi Mộc Lạp Lạp đi Ric đã đến nhắc nhở cô vài câu: “Ngày mai nhớ đi làm đúng giờ, rất nhiều việc sẽ trực tiếp giao cho cô, cẩn thận một chút đừng để xảy ra lỗi.”
“Được ạ.” Mộc Lạp Lạp gật đầu.
“Cô về bằng gì?” Ric thuận miệng hỏi cô.
“À… Ngồi xe…” Mộc Lạp Lạp đương nhiên sẽ không nói là mình ngồi xe gì về. Xe Phó Cảnh Phi phái đưa mình đi làm là Bentley có cấu tạo đặc biệt, không những chống đạn mà còn phòng đụng, đẳng cấp an toàn vô cùng cao.
Về điểm này Mộc Lạp Lạp đương nhiên không có quyền từ chối. Phó Cảnh Phi nói cái gì thì cô ngoan ngoãn đón nhận là được rồi.
Nếu không thì Phó Cảnh Phi chắc chắn sẽ tức giận.
Cô chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ tức giận của Phó Cảnh Phi là lòng vẫn còn sợ hãi.
“Vậy cô dọc đường cẩn thận. Tạm biệt.”
Mộc Lạp Lạp thở phào nhẹ nhõm, thật tốt là Ric không tiếp tục hỏi.
Rời khỏi công ty, Mộc Lạp Lạp vẫn để cho tài xế dừng xe ở một quảng trường bên ngoài, gần như mở cửa xe ngồi vào ngay, chỉ sợ bị ai đó thấy.
“Mộc tiểu thư, thiếu gia nói để tôi đưa cô đi tìm cậu ấy.”
“Không về nhà?”
“Thiếu gia dặn chờ chuyện của cậu ấy xử lý xong.”
“Được rồi.” Mộc Lạp Lạp không để ý, tuỳ Phó Cảnh Phi muốn làm gì, dầu sao cô cũng không bận.
Thế nhưng lúc đến địa điểm, sau khi nhìn thấy Phó Cảnh Phi cùng với người ở bên cạnh anh thì tim Mộc Lạp Lạp đều bắt đầu đập dữ dội.
Đó là sau khi nhìn thấy kẻ thù, dòng máu khắp người cũng xúc động sôi trào.