Chương 27: Mạch não thần kỳ
Đã lâu rồi Mộc Lạp Lạp chưa từng khẩn trương như thế, cô không cách nào nhìn ra cảm xúc từ trong mắt sâu không thấy đáy của Phó Cảnh Phi. Cũng không biết anh có bất kỳ bất mãn gì với biểu hiện vừa rồi của mình hay không.
Ngộ nhỡ anh thật sự thất vọng đối với cô, cô thật coi như được một mất mười.
Nhịp tim không nhịn được nhanh hơn, trong mắt Mộc Lạp Lạp không tự chủ tràn đầy vẻ khẩn trương.
Thẩm Văn Xương giống như không kềm được giận nhìn Phó Cảnh Phi, giọng điệu không tốt.
Nhưng Phó Cảnh Phi tựa như không cảm giác, anh thưởng thức chén trà xinh xắn ở trong tay, trong mắt một mảnh đen như mực, không có bất kỳ cảm xúc gì.
Bầu không khí đều lâm vào nhịp điệu chậm chạp theo sự yên lặng của Phó Cảnh Phi. Trên gương mặt đẹp như tranh vẽ của anh chậm rãi gợn lên một nụ cười nhạt.
Nụ cười lạnh lùng mang theo khinh miệt, nhìn tất cả bằng nửa con mắt. Phó Cảnh Phi lười biếng nâng mí mắt nhìn về phía Thẩm Văn Xương, nhưng ánh mắt gần như không hề chiếu vào mặt của Thẩm Văn Xương.
Giọng của anh bình thản, mang theo vẻ khinh thường mọi thứ bẩm sinh, nhưng có vài phần sắc bén, nổ tung trong tim của mỗi người: “Mộc Lạp Lạp là người của tôi, có trở về Mộc gia hay không thì thế nào? Không nhọc Thẩm thiếu gia quan tâm.”
Thật ra trước kia Phó Cảnh Phi cũng không xưng hô như vậy với Thẩm Văn Xương, nhưng lúc này lại học giọng điệu vừa rồi của Mộc Lạp Lạp, không cần giễu cợt nhưng giống như xáng một bạt tai trên mặt của Thẩm Văn Xương.
Thật sự là buồn cười, người phụ nữ của Phó Cảnh Phi anh mà cần các người tới thương hại, tội nghiệp cô ấy sao?
Mạch não của Phó thiếu gia tuyệt nhiên không giống với người bình thường, chẳng những không bất mãn vì biểu hiện không tử tế vừa rồi của Mộc Lạp Lạp, mà còn để anh nhìn thấu lòng muốn thương hại cô của Thẩm Văn Xương và Mộc Diệp.
Anh ước gì đem tất cả mọi thứ tốt cho cô, khi nào tới phiên người khác quản?
Phó thiếu gia cảm thấy quyền sở hữu Mộc Lạp Lạp của mình bị khiêu chiến, tâm tính vốn vui giận thất thường lúc này lại giở ra, mặc dù đối với người có gia thế hơi cường đại như Thẩm Văn Xương nhưng cũng không khách sáo chút nào.
Đương nhiên Mộc Lạp Lạp không biết suy nghĩ trong lòng của Phó Cảnh Phi, cô chỉ sau khi nghe câu nói kia của Phó Cảnh Phi thì lập tức yên tâm.
Xem ra Phó Cảnh Phi thật sự còn đặc biệt hơn so với cô tưởng tượng. Người này hoàn toàn không để ý đến cô không hiền lành hay gì gì đó.
Người thật sự để ý tới những điều này có lẽ đã cách xa cô từ lâu.
Thẩm Văn Xương giận nhưng không cách nào biểu lộ. Phó Cảnh Phi không phải là người thường, làm địch với anh ta hiển nhiên không phải là quyết định đúng đắn của một thương nhân có thể làm.
Nhưng ngọn lửa trong lòng lại chậm chạp tiêu tan, Thẩm Văn Xương dời mắt đến trên người Mộc Lạp Lạp. Đối phương còn nghịch ngợm le lưỡi với hắn một cái, cười rất đắc ý, bộ dáng sinh động đẹp quyến rũ, giống như có thể rọi sáng u tối.
Nói đến ngoại hình, Mộc Lạp Lạp có thể toàn thắng Mộc Diệp. Bản thân Điền Hân cũng chỉ là một phụ nữ có ngoại hình chung chung, trước đây bà ta có thể thành công quyến rũ Mộc Chính Thịnh cũng bởi vì bà ta dịu dàng và chăm sóc mà thôi. Cho nên Mộc Diệp cùng lắm coi như là mặt mày đẹp dễ thương mà thôi.
Mộc Lạp Lạp lại thừa kế ưu điểm ngoại hình đẹp nhất của mẹ. Đôi mắt đen láy đẹp mê người, ngây thơ giống như nai con nhưng cũng xinh đẹp gợi cảm, bất cứ ở khía cạnh nào cũng tìm không thấy khuyết điểm.
Lúc trước sở dĩ Mộc Chính Thịnh không chịu đem Điền Hân về Mộc gia cũng bởi vì ông ta thuỷ chung vẫn không nỡ bỏ mẹ của Mộc Lạp Lạp. Một đại mỹ nhân chân thật như vậy, đối với một người đàn ông thỉnh thoảng vẫn lén lút ở bên ngoài tìm kiếm kích thích như Mộc Chính Thịnh mà nói, trước sau vẫn yêu cái người ở nhà hơn.
Nếu không phải mẹ của Mộc Lạp Lạp ch.ết bất ngờ, bây giờ Điền Hân cũng không có khả năng vào nhà.
Con ngươi Thẩm Văn Xương thầm thay đổi vài lần rõ ràng, cuối cùng cũng chỉ nén xuống mọi bực tức: “Nếu Phó thiếu đã nói vậy, chúng tôi đây sẽ không xen vào chuyện của người khác. Mộc Lạp Lạp, cô tự giải quyết cho tốt đi.”
Mộc Diệp đứng lên theo Thẩm Văn Xương, cũng thật không ngờ thái độ của Phó Cảnh Phi lại cứng rắn như thế. Trong lòng ả thầm mắng, tiện nhân Mộc Lạp Lạp này ngoại trừ gương mặt đó thì cũng sẽ không có bất kỳ ưu điểm gì, nhưng có thể khiến Phó Cảnh Phi tiếng tăm lừng lẫy thành phố Long cưng chiều cô ta như vậy!
Nhưng trên mặt ả vẫn là vẻ tội nghiệp sau khi bị ức hϊế͙p͙, ngoan ngoãn cùng rời đi với Thẩm Văn Xương, không khóc không nháo, khiến trong lòng Thẩm Văn Xương rốt cuộc bình phục một ít.
Nhìn bọn họ đi, Mộc Lạp Lạp nhịn không được phun ra một câu: “Anh có muốn gọi bọn họ tới thì cũng nói trước một tiếng với em á, em không có chuẩn bị chút nào, vừa rồi khẩn trương muốn ch.ết.”
Nhưng Phó Cảnh Phi lại không lên tiếng, ánh mắt cực lạnh kề gần vào cô.
Mộc Lạp Lạp cảm giác được sự biến hoá của ánh mắt Phó Cảnh Phi, lắp bắp hỏi: “Sao, sao vậy?”
Phó Cảnh Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộc Lạp Lạp: “Vừa rồi em cười với hắn.”
Bầu không khí mơ hồ truyền đến một mùi giấm chua, Mộc Lạp Lạp lại nở nụ cười lần nữa: “Có sao.”
Nụ cười này sáng chói một cách khó hiểu trong mắt Phó Cảnh Phi, con ngươi anh tối sầm lại: “Không cho phép có lần sau.”
Cho dù có lần sau, cũng chỉ có thể cười với anh.
“Được.” Mộc Lạp Lạp trả lời rất sảng khoái, dẫu sao vừa rồi cô cũng chỉ bởi vì hơi đắc ý mà thôi.
Đặc biệt là thái độ của Phó Cảnh Phi khiến cô rất vui, khiến cô hiểu rõ, mặc kệ cô làm cái gì, ít ra đều có một người như thế đang ủng hộ cô.
“Những lời em nói vừa rồi, anh không cảm thấy rất đáng ghét sao?” Mộc Lạp Lạp nghĩ đến liền hỏi ra miệng
Phó Cảnh Phi nhìn cô, chậm rãi đưa ra tay của mình, nhéo nhéo má của Mộc Lạp Lạp, xúc cảm hết sức trơn mềm.
Anh nói: “Tôi thích xem bộ dáng em giả vờ.”
Từ giây phút vào cửa trở đi, hình dáng kia của Mộc Lạp Lạp đều hoàn toàn khác với mấy ngày nay, càng giống như Mộc Lạp Lạp chân thật kia, vừa kiêu ngạo vừa xấu xa.
Nhưng Phó Cảnh Phi biết, tính cách này cũng chỉ là nguỵ trang thôi, là Mộc Lạp Lạp muốn tự nguỵ trang càng thêm kiên cố, cô ấy thật ra là người nhát gan và khờ dại, không nhiều mưu trí, lòng dạ thẳng đuột.
Cũng mặc kệ Mộc Lạp Lạp là ai, Phó Cảnh Phi đều thích cô.
Mộc Lạp Lạp bị giọng nói trầm thấp của Phó Cảnh Phi trêu chọc mặt đỏ rần, ngượng ngùng quay mặt sang chỗ khác, cố tình lãnh đạm: “Ồ.”
Phó Cảnh Phi nhếch môi vào lúc cô không nhìn thấy, ý cười nhanh chóng biến mất, nhàn nhạt vỗ vỗ đầu cô: “Thế nào, hôm nay đã gặp được người, ý muốn báo thù càng thêm mãnh liệt?”
Mộc Lạp Lạp một chút cũng không hiểu Phó Cảnh Phi này rốt cuộc nghĩ cái gì. Tâm tư của anh dường như vô cùng khó đoán như hoàng đế ở cổ đại. Mộc Lạp Lạp không hiểu, liền không tiếp tục suy nghĩ nữa, chuyên tâm trả lời câu hỏi của anh: “Ý muốn báo thù cho tới bây giờ đều chưa từng phai nhạt.”
Phó Cảnh Phi lại chuyển chủ đề: “Vì vậy, em muốn rời khỏi lòng tôi đây.”