Chương 49: Về sớm một chút
Mộc gia là nơi cô từ nhỏ lớn lên, nhưng cái nơi mà cô đã từng yêu quý nhất lại chỉ cho cô tuyệt vọng vô tận vào thời điểm cuộc đời cô khó khăn nhất. Ở nơi đó từng xảy ra tất cả ký ức tốt đẹp nhất, đến cuối cùng chỉ còn lại hồi ức khiến người ta đau khổ.
Có thể tất cả đều bởi vì nguyên nhân Mộc Diệp, nhưng sự xuất hiện của ả có lẽ là một bước ngoặc, khiến cho Mộc Lạp Lạp rốt cuộc có cơ hội thấy rõ nhiều điều.
Giống như cô đã từng cho rằng bên cạnh mình đều là bạn bè, người nhà đều yêu thương cô, nhưng đến một ngày cô chợt phát hiện, mọi người đều rời xa cô, trong cuộc sống của cô chỉ còn lại chính mình, ngay cả cái nhà này cũng không thuộc về cô.
Nhà vốn nên là bến cảng cho cô ấm áp, cuối cùng cũng chỉ từ bỏ cô.
Chớ đừng nói chi là thân nhân. Đả kích Mộc Chính Thịnh đem đến cho Mộc Lạp Lạp chưa chắc nhỏ hơn so với những người khác, người mà cô cho rằng thân nhất cuối cùng đều lựa chọn tin tưởng Mộc Diệp, không cho cô chút cơ hội giải thích nào.
Thế nhưng Phó Cảnh Phi lại khác. Bất kể chuyện gì xảy ra, cho dù người của toàn thế giới đều cho rằng Mộc Lạp Lạp có tội, đều cho rằng cô là một người ác độc, Phó Cảnh Phi đều không nói hai lời đứng bên cạnh cô, lựa chọn cùng một chỗ với cô.
Tuy nói Mộc Lạp Lạp nghĩ không ra rốt cuộc điều gì khiến Phó Cảnh Phi tin tưởng cô vô điều kiện, nhưng không nghi ngờ gì bây giờ loại tín nhiệm này cho Mộc Lạp Lạp rất nhiều động lực.
Giống như là cứu rỗi duy nhất hiện giờ của cô.
Cho nên dùng một cơ hội quay về Mộc gia để đi lừa dối Phó Cảnh Phi?
Chuyện ngu như vậy sao cô sẽ làm?
Mục tiêu thứ hai khi cô sống lại là để báo ơn, làm sao sẽ làm chuyện bất lợi đối với Phó Cảnh Phi? Chỉ trách Mộc Diệp đã không biết cô của bây giờ.
Mộc Lạp Lạp thừa nhận Mộc Diệp điều tr.a đầy đủ và hiểu biết cô, cũng có thể thông qua tính cách của cô mà phân tích ra một số kế hoạch hữu hiệu đối với cô, khiến cho cô cắn câu.
Thế nhưng sống lại lần nữa, có rất nhiều thứ đều thay đổi, Mộc Diệp vẫn là Mộc Diệp kia, nhưng Mộc Lạp Lạp đã không còn là Mộc Lạp Lạp kia nữa. Dưới những thay đổi như vậy, còn có chuyện gì là nhất định chứ?
Cho dù Mộc Diệp lợi hại hơn nữa cũng không cách nào ngờ tới cô bây giờ đã thay đổi. Mộc Diệp tuyệt đối không có khả năng ngờ tới tuy rằng linh hồn trong thân thể này vẫn thuộc về Mộc Lạp Lạp nhưng tuyệt nhiên khác với Mộc Lạp Lạp của trước đây.
Khoảng thời gian cuối của cuộc đời kia, Mộc Lạp Lạp nhìn thấu rất nhiều thứ, những việc trải qua đã lặng lẽ không tiếng động thay đổi tính cách của cô, mặc dù bây giờ biểu hiện không rõ ràng nhưng đã bắt đầu đơm cao chót vót.
Giống như thời khắc này cô đã có thể phân tích rõ ràng ý nghĩ của Mộc Diệp. Nếu là ý muốn tiếp tục lợi dụng cô đi lừa dối Phó Cảnh Phi, như vậy Mộc Lạp Lạp đương nhiên phải tiếp tục kế hoạch của mình.
Nhưng lừa dối Phó Cảnh Phi là tuyệt đối không thể được, Mộc Lạp Lạp bất kể ra sao cũng không thể nào làm như vậy nữa.
Nhưng Mộc Lạp Lạp vẫn sẽ nắm bắt tất cả cơ hội, khiến Ngôn Viễn bắt đầu nảy sinh lòng ghen tỵ đối với Mộc Diệp và Thẩm Văn Xương, như vậy sau này cô mới có thể lợi dụng ngược lại Ngôn Viễn thật tốt.
Bây giờ còn chưa đạt được tình huống như vậy, Mộc Lạp Lạp suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc quyết định tạm thời đồng ý.
Tuy nói phải tạm thời đồng ý kế hoạch của Ngôn Viễn để đạt được mục đích làm mờ mắt y và Mộc Diệp, nhưng Mộc Lạp Lạp lại tuyệt đối không thể nào thật sự làm ra chuyện bất lợi đối với Phó Cảnh Phi. Cô không bao giờ muốn có bất cứ giấu diếm nào đối với Phó Cảnh Phi nữa.
Sau khi nghĩ thông suốt, Mộc Lạp Lạp lập tức lấy điện thoại di động ra gởi tin nhắn cho Ngôn Viễn.
“Ngôn Viễn, sau khi em suy nghĩ cẩn thận đã quyết định làm theo lời của anh. Khi nào chúng ta gặp lại thì anh đem kế hoạch cụ thể nói cho em biết.”
Sau khi gửi đi tin nhắn, Mộc Lạp Lạp lộ ra nụ cười đầy thâm ý. Chắc chắn Ngôn Viễn sẽ rất nhanh chóng báo cho Mộc Diệp, Mộc Diệp sẽ có phản ứng gì đây, có thể trong lòng cười nhạo cô rất ngu hay không?
Có phải Mộc Diệp cũng cảm thấy sẽ rất nhanh thôi có thể khiến cho cuộc đời của cô triệt để bị huỷ diệt?
Nhưng tại sao có thể dễ dàng như cô mong muốn đây?
Mộc Lạp Lạp vẫn cầm điện thoại di động, cuối cùng trước khi ngủ cũng đã được hồi âm của Ngôn Viễn.
“Lạp Lạp, em tin tưởng anh thật là tốt quá. Anh nhất định sẽ giúp em rời khỏi Phó Cảnh Phi, trở lại Mộc gia. Chờ đến khi nào em rảnh rỗi thì chúng ta gặp lại, ngủ ngon.”
Nhìn nội dung tin nhắn, Mộc Lạp Lạp cười khẩy một tiếng.
Ngôn Viễn và Mộc Diệp thật đúng là đều xem cô như con ngốc mà đùa bỡn. Nhưng đáng tiếc lúc này đây tất cả đều sẽ không tiếp tục theo như ý nghĩ của bọn họ, cô sẽ khiến cho những kẻ khi dễ cô biết được cái gì gọi là báo ứng.
Sáng sớm thức dậy, Phó Cảnh Phi đã rời khỏi như trước. Anh từ đó đến giờ đều xuất quỷ nhập thần như vậy, Mộc Lạp Lạp thật ra đã quen.
Ăn xong điểm tâm đi công ty, lúc trên đường lại nhận được điện thoại của Phó Cảnh Phi.
Bên phía anh âm thanh rất ồn ào, từ âm thanh xung quanh có vẻ như là đang ở phi trường.
“Tôi phải đi Châu Âu, sẽ mau chóng trở lại, em… có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Mộc Lạp Lạp sửng sốt một chút, không ngờ rằng Phó Cảnh Phi lại đột nhiên xuất ngoại.
Trong quá khứ, anh tuyệt đối không thể nào thoải mái rời đi như vậy, cho dù đi công tác cũng sẽ phái rất nhiều người coi chừng cô, chỉ sợ cô nhân cơ hội chạy trốn, bây giờ lại đơn giản rời đi như vậy.
Đây có phải chứng minh Phó Cảnh Phi bắt đầu tin tưởng cô?
“Anh yên tâm đi.” Mộc Lạp Lạp cười bảo đảm một câu, sau đó hơi ngượng ngùng nói. “Anh về sớm một chút.”