Chương 74: Vạch trần
Thượng Kha trái lại vẫn rất ga lăng, xuống xe mở cửa xe cho các cô gái. Lúc Mộc Lạp Lạp xuống xe, cánh tay y lơ đãng đụng phải cô.
“Xin lỗi.”
Mộc Lạp Lạp lắc đầu: “Không sao.”
Anh chàng phú nhị đại theo đuổi Vũ Tây bao một gian phòng lớn nhất, xa hoa nhất ở khu giải trí này, mười mấy người ở bên trong quả thật rộng rãi.
Mọi người vốn sau tan tầm mới tới, đến đây cũng đã trời tối, anh chàng phú nhị đại còn đặc biệt gọi một cái lẩu đến. Một đám người dĩ nhiên liền lao vào cái lẩu, vô cùng náo nhiệt.
Hôm nay là sinh nhật Vũ Tây, đương nhiên là như chúng tinh phủng nguyệt, mà những người được mời cũng đều mua quà tặng, trên mặt Vũ Tây đều là nụ cười hạnh phúc.
Cô ta mặc áo đầm ngắn màu xanh biển, tràn đầy vui vẻ. Anh chàng phú nhị đại luôn xoay chuyển xung quanh cô ta.
Lúc ăn lẩu, Mộc Lạp Lạp vô cùng chuyên tâm, ngoại trừ thỉnh thoảng đáp trả mấy câu, đa số thời gian đều là nhìn chằm chằm đồ ăn.
Cũng không biết lúc nào, bên cạnh cô đã đổi thành Thượng Kha, không ngừng nói chuyện với cô.
Mộc Lạp Lạp không nói lời nào, cô ăn rất chuyên tâm. Vả lại cũng đã quen ở Phó gia khi ăn cơm cùng Phó Cảnh Phi thì rất yên lặng, lúc này bị người không ngừng quấy rối, rất bất đắc dĩ, nhưng lại không thể cự tuyệt.
Cho nên trong toàn bộ quá trình, Mộc Lạp Lạp vẫn miễn cưỡng tươi cười.
Cuối cùng ăn xong cơm tối, anh chàng phú nhị đại lại mua rất nhiều món tráng miệng ngọt cùng ăn, và còn mua rất nhiều rượu – rượu vang, rượu whiskey, rượu sâm panh bày đầy bàn.
Đặc biệt là bánh ga-tô đặt ở ngay chính giữa, có đến ba tầng, bên trên còn dụng ý để búp bê mô hình Vũ Tây.
Mộc Lạp Lạp thầm suy nghĩ, anh chàng phú nhị đại này rất để tâm đối với Vũ Tây, chỉ là bộ dáng hơi khó coi một chút…
Đa số bạn bè của anh chàng phú nhị đại đều là người có tiền, cho dù chỉ là tiêu xài dựa vào tiền của gia đình nhưng vẫn là kẻ có tiền. Cho nên hiện trường hôm nay sẽ có một số người lòng ôm ý nghĩ tìm chàng rể rùa vàng, đều cố gắng trang điểm, quả thật trở thành cuộc thi sắc đẹp.
Kẻ có tiền đều rất biết chơi, cách chơi cũng vô cùng nhiều, các loại các dạng trò chơi giúp vui luân phiên diễn ra, ngay cả Lưu Hi luôn hướng nội cũng tham gia.
Nhưng Mộc Lạp Lạp không mấy vui vẻ.
Nguyên nhân chính là Thượng Kha ở bên cạnh. Nếu cho đến bây giờ còn không biết ý nghĩ của Thượng Kha, Mộc Lạp Lạp thật sự là ngu.
Cô còn từ trong mắt Thượng Kha nhìn ra, y đối với cô cảm thấy rất hứng thú.
Hơn nữa, có lẽ là bản chất của người có tiền, luôn cảm thấy người mình nhìn trúng tất sẽ được.
Tuy rằng lúc ban đầu Thượng Kha cho Mộc Lạp Lạp ấn tượng coi như không tệ, nhưng dưới cái loại ánh mắt không hề che giấu hứng thú của y, trong lòng Mộc Lạp Lạp đã treo lên bảng hiệu cảnh giác thật cao.
Cô không phải lần đầu tiên gặp được tình huống như thế này, rất nhiều người đã từng bày tỏ hứng thú đối với cô, đa số đều giống như bây giờ, chỉ là thấy sắc nảy lòng tham.
Hơn nữa Mộc Lạp Lạp không hiểu nổi cuộc sống của bọn họ? Gặp phải người phụ nữ vừa lòng, nếu như đôi bên đều đồng ý thì chơi một cuộc chơi giữa người trưởng thành, đến lúc thì mỗi người mỗi ngả.
Tiếc là cô đối với việc này luôn đi đường vòng. Huống chi mặc cho Thượng Kha ôm thái độ gì đối với cô, muốn chơi một chút cũng được, định phát triển lâu dài cũng được, Mộc Lạp Lạp đều sẽ chọn tránh xa một chút.
Sau khi bầu không khí dần dần lên cao, có một phú nhị đại mắt xếch ngậm điếu thuốc, đưa mắt đặt ở trên người Mộc Lạp Lạp, có lẽ cũng chú ý tới cô.
Đêm nay cô luôn áp dụng cách yên lặng, giảm bớt cảm giác về sự tồn tại của mình, nhưng rất rõ ràng không có hữu dụng.
“Người đẹp, em tên gì? Cũng là đồng nghiệp của Vũ Tây ư?” Y lắc lư thân thể đi tới gần, gần như là rống lên trong tiếng nhạc xung quanh.
Nhưng Thượng Kha đứng lên từ bên cạnh Mộc Lạp Lạp, ghé vào lỗ tai y nói mấy câu, đối phương dùng loại ánh mắt vô cùng mờ ám quan sát Mộc Lạp Lạp vài lần, rồi lắc lư thân thể rời đi.
“Lạp Lạp.” Thượng Kha khẽ cười một cái, nhích đến gần Mộc Lạp Lạp, hơi thở gần như phun trên mặt cô.
“Hả?” Mộc Lạp Lạp không dấu vết ngồi nghiêng sang bên cạnh một chút.
“Không uống rượu à? Hát thì sao?”
Hơi thở mang theo mùi rượu khiến Mộc Lạp Lạp vô thức nhíu mày: “Xin lỗi, anh từ từ chơi đi, tôi muốn đi ra ngoài một lát.”
Thượng Kha nhíu mày, không có cản Mộc Lạp Lạp.
Rời khỏi phòng bao ầm ĩ, Mộc Lạp Lạp định gởi một tin nhắn cho những người khác, nói cho bọn họ biết mình đi về trước.
Loại vui chơi này cô đã thể nghiệm quá nhiều. Trước kia cả đêm hát hò uống rượu, xa hoa đồi truỵ cũng không phải là chưa có thử qua, nhưng bây giờ không thể nào hứng nổi.
Đến phòng vệ sinh rửa mặt, đêm nay cô chỉ uống chút rượu lúc mới vừa bắt đầu nên vẫn duy trì tỉnh táo, có thể tự mình về, huống chi người mà Phó Cảnh Phi phái tới bảo vệ cô cũng đều chờ ở bên ngoài.
Nhưng sau khi đi ra từ phòng vệ sinh, đi qua phòng bao, Mộc Lạp Lạp liền thấy Thượng Kha đứng ở cửa.
Y nhìn vẫn có vài phần phong độ, cũng không đến nỗi quá quần là áo lượt.
Nhìn thấy Mộc Lạp Lạp đi ra, y lập tức bước đến gần cô.
“Thượng Kha, sao anh đi ra? Xin lỗi, tôi cần phải về trước…”
Thượng Kha tới gần Mộc Lạp Lạp, trong mắt có ý cười ngả ngớn: “Mộc, Lạp, Lạp, cái người bị đuổi ra khỏi Mộc gia kia?”