Chương 83: Nguyên do
“Tôi làm cái gì? Em nói đi, hửm?” Âm cuối nâng lên, Phó Cảnh Phi mang ý tứ không rõ ràng nhìn cô, nụ cười nhạt ở khoé môi vừa xấu xa vừa hài hước, khuôn mặt anh quả thật có bản lãnh quyến rũ người.
Mộc Lạp Lạp rất muốn quay mặt đi, nhưng ngón tay của Phó Cảnh Phi đang kềm cằm cô khiến cô không cách nào tránh ra được, chỉ có thể kiên trì cười gượng hai tiếng: “Làm sao em biết được.”
Cô thậm chí có thể cảm giác được gò má của mình đang nhanh chóng ửng đỏ, nhiệt độ tăng lên, trên da mặt nóng bỏng.
Cũng may là Phó Cảnh Phi không có duy trì tư thế này quá lâu, vào lúc Mộc Lạp Lạp cảm giác mình thật sự muốn điên mất thì rốt cuộc thả cô ra.
“Đi làm đi.” Phó Cảnh Phi như là không có gì, lui về sau hai bước, hai tay đút trong túi quần, ung dung nhàn nhã ngồi lên xe trước.
Mộc Lạp Lạp đứng ở bên ngoài cửa xe sửng sốt: “Sao anh ngồi cùng xe với em?”
Phó Cảnh Phi tréo chân, cánh tay tuỳ ý đặt trên đùi, quay đầu nhìn cô: “Ai quy định chúng ta không thể ngồi cùng một xe đi làm?”
Cảm thấy trong giọng nói của Phó Cảnh Phi mang ý uy hϊế͙p͙, Mộc Lạp Lạp vội vàng giải thích: “Em chẳng phải gì cả, sợ anh đi làm trễ thôi.”
Phó Cảnh Phi liếc cô: “Tôi là ông chủ, em cảm thấy sẽ có người dám coi chừng vấn đề tôi đi làm trễ hay không à?”
Mộc Lạp Lạp: “…”
“Đừng phí lời, lên xe.”
Nếu Phó thiếu gia đã lên tiếng, dĩ nhiên Mộc Lạp Lạp không thèm quan tâm, lập tức ngồi lên.
Tài xế theo thường lệ đưa Mộc Lạp Lạp đi công ty, rồi mới đưa Phó Cảnh Phi.
Song có điều trông dáng vẻ Phó Cảnh Phi bình tĩnh và thoải mái thì biết sáng nay công việc của anh nhất định thong thả, bằng không thì cũng sẽ không ung dung như thế.
“Lần này anh đi Châu Âu bàn chuyện làm ăn gì vậy?” Mộc Lạp Lạp tò mò hỏi một câu.
“Xuất khẩu nguồn năng lượng.” Phó Cảnh Phi trả lời xong thì thêm một câu: “Nguồn năng lượng sạch.”
Bắt đầu làm năng lượng sạch sớm nhất ở thành phố Long chính là Phó gia, nhất là sau khi Phó Cảnh Phi tiếp nhận kinh doanh của Phó gia liền bắt đầu phát triển mạnh dự án này. Giờ đây dùng công nghệ tiên tiến nhất của Châu Âu để đạt được xuất khẩu sang Châu Âu, có thể được coi như là sự táo bạo của Phó Cảnh Phi.
Cho nên ánh mắt Mộc Lạp Lạp nhìn Phó Cảnh Phi rất là sùng bái: “Lợi hại như vậy!”
Phó Cảnh Phi buồn cười hỏi: “Rất lợi hại?”
“Dĩ nhiên. Lúc trước đi học, một đàn anh của em bắt đầu làm năng lượng sạch, chẳng qua làm đã lâu cũng chỉ có thể phát triển một chút ở địa phương nhỏ. Anh lại có thể ký hợp đồng xuất khẩu với Châu Âu, đương nhiên là lợi hại.”
Lúc này Mộc Lạp Lạp đã hoàn toàn quên mất bầu không khí ngột ngạt lúc ra cửa, khôi phục lại bình thường.
Cô và Phó Cảnh Phi nói về chuyện kinh doanh một chút. Tốt xấu gì cũng coi như tốt nghiệp ngành tài chính của đại học hàng đầu, cô vẫn có thể hiểu một ít đối với công việc của Phó Cảnh Phi, nói chuyện với nhau mà không chút khó khăn nào.
Phó Cảnh Phi liền hỏi cô: “Em có thể tới làm việc ở chỗ tôi.”
Mộc Lạp Lạp thoáng nghẹn lời, hoang mang nhìn anh: “Em nghe nói yêu cầu tuyển dụng của công ty anh, một câu biến thái há có thể hình dung? Anh lại sảng khoái nhận em vào như vậy?”
Phó Cảnh Phi: “Tôi là ông chủ.”
Mộc Lạp Lạp: “…” Sao cô có thể quên ngồi bên cạnh cô chính là Phó thiếu gia không có chút nhân tính nào cơ chứ?
“Tôi không nói đùa.” Phó Cảnh Phi nhìn chằm chằm Mộc Lạp Lạp, đợi trả lời của cô.
Qua việc Mộc Lạp Lạp gặp phải nguy hiểm ở Thẩm thị, Phó Cảnh Phi cho rằng vẫn nên cột người vào bên cạnh mình, nơi mà có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào, mới đủ an tâm.
Hơn nữa ở lại Thẩm thị có tình trạng giống như hãm sâu trong lòng địch, anh không hy vọng Mộc Lạp Lạp mạo hiểm như vậy, dù rằng nguy hiểm này là bản thân Mộc Lạp Lạp chọn.
“Anh nên biết em ở lại đó… không chỉ là làm việc.” Mộc Lạp Lạp bĩu môi. “Thẩm thị là một phần rất quan trọng trong kế hoạch của em.”
Phó Cảnh Phi bởi vì Mộc Lạp Lạp cự tuyệt không chút do dự mà sắc mặt sa sầm vài phần, nhưng lại dần dần khôi phục mặt không biểu cảm.
“Ở lại đó không an toàn.”
“Em biết… Chẳng phải còn có anh ư?” Mộc Lạp Lạp cười hì hì lấy lòng Phó Cảnh Phi. “Chẳng phải anh phái nhiều người bảo vệ em sao, yên tâm đi không có chuyện gì đâu.”
Phó Cảnh Phi rất muốn cảnh cáo cái người không tim không phổi này – chuyện mấy hôm trước chính là bài học kinh nghiệm, nhưng lời đến khoé miệng vòng vo vài vòng cuối cùng lại không có nói ra.
Thôi, cô ấy thích thế nào thì tuỳ cô ấy đi.
Dù sao cũng đã có anh đến xử lý những chuyện phiền toái.
“Đúng rồi, lần trước không phải em nhờ anh điều tr.a một vài thứ cho em sao?”
Phó Cảnh Phi híp mắt, sau khi nhớ lại thì mới gật đầu: “Ừm, thế nào?”
“Có lẽ những người anh cấp cho em còn chưa đủ… Cũng không phải là không đủ, mà là quyền hạn của bọn họ không đủ cao, cho nên em muốn anh cấp cho em một số người mạng lưới thông tin rộng lớn hơn.”
“Em đang điều tr.a cái gì?” Lúc này Phó Cảnh Phi mới nhớ tới hỏi một câu.
Lúc ấy Mộc Lạp Lạp hỏi anh muốn người, anh không chút đắn đo phái vài người cho cô, tuỳ ý cô điều khiển, sau đó cũng đã ném chuyện này ra sau đầu.
Dù sao thì đối với anh mà nói, chỉ cần là Mộc Lạp Lạp yêu cầu trong phạm vi an toàn, căn bản đều sẽ thoả mãn.
“Điều tra… chuyện có liên quan đến Mộc Diệp.”
Phó Cảnh Phi liếc xéo cô: “Em còn chưa có nói cho tôi biết nội dung cụ thể kế hoạch trả thù của em.”
“Hôm qua chẳng phải anh nói ký cái kia… là có thể tuỳ ý em làm gì sao.” Mộc Lạp Lạp định giở trò vô lại không nói cho Phó Cảnh Phi biết.
Bởi vì một phần trong kế hoạch của cô, có lẽ bây giờ đối với Phó Cảnh Phi mà nói, sẽ khó có thể được duyệt.
Chỉ có những người từng trải qua kết cục như cô mới có thể nghĩ đến kết quả.
“Ừm.” Phó Cảnh Phi nhàn nhạt trả lời, nhưng cũng không bỏ qua cho cô đơn giản như vậy.
Trong mắt Phó Cảnh Phi nổi lên cảm xúc khiến Mộc Lạp Lạp nhìn không hiểu: “Vậy em nói cho tôi biết một chút, tại sao muốn báo thù.”