Chương 19: Tai nạn
Nghỉ ngơi tầm 1 tiếng tại quán của bà Sáu, Bảo Trân và Khải Minh bắt đầu lao vào học nấu ăn. Bà Sáu đã đóng cửa quán dành cả buổi chiều để dạy nên cô và cậu phải hết sức cố gắng.
Gần một buổi chiều, hết chạy qua chạy lại, cuối cùng Bảo Trân và Khải Minh cũng thu được thành quả kha khá. Giờ chỉ cần ở nhà thực hành lại mấy lần là xong rồi.
Nhanh chóng tạm biệt và cảm ơn bà Sáu, cô và cậu lại tiếp tục tới địa điểm khác. Đi tới đi lui trong nội thành, nhờ vào gương mặt xinh xắn cùng nụ cười khả ái, thân thiện của cả hai mà các cô các bác bán hàng đều không ngại giúp đỡ.
Tới tầm 5h chiều, Bảo Trân và Khải Minh đã học được 3 món, vậy là còn 2 món nữa thôi, chắc phải để dành hôm khác. Giờ thì cô và cậu đều mệt lả, đôi chân dường như không còn cảm giác, khó mà có thể đứng vững. Nhưng ít ra hôm nay cũng là một ngày vui…
Bảo Trân đang đứng trên một cây cầu nhỏ, đợi Khải Minh đi mua nước về. Gương mặt xinh đẹp ngước lên nhìn bầu trời. Làn gió nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mượt mà của cô, khiến cho người khác nhìn vào có cảm giác đắm chìm không dứt ra nổi.
Chợt như nhớ ra điều gì, Bảo Trân rút điện thoại ra, nhấn phím gọi.
“Đồng chí Linh, tớ đây!”
Đầu dây bên kia vừa bắt máy, cô đã hào hứng gọi tên. Nhật Linh đang ngồi trong vườn đọc sách và nghe bản Love Paradise quen thuộc, nhận được điện thoại của Trân thì cười bắt máy.
“Đồng chí Bảo Trân? Có việc gì?”
Bảo Trân chỉ đợi đến đó, bắt đầu hào hứng kể.
“Hi, hôm nay bọn tớ tới quán bà Sáu, nhờ bà dạy cách làm phở, rồi tới mấy chỗ khác nữa, tổng cộng giờ đã có ba món rồi, hai món còn lại hôm khác sẽ đi học nốt.”
“Vỡ bao nhiêu cái chén?” Linh trêu chọc.
“Ya, con nhỏ đáng ghét, vỡ có… 50 cái thôi!” Trân còn tỏ vẻ nghĩ ngợi rồi mới đưa ra con số cụ thể.
“Chà, giảm đáng kể nhỉ? Nhớ có lần ai đó vào nhà tớ rồi làm vỡ tới hơn 100 cái chén đấy.”
“CON NHỎ KIA! MI ĐI CHẾT ĐI!” Trân thẹn quá hóa giận, hét vào điện thoại một cách không thương tiếc, khiến Nhật Linh phải để máy cách xa hơn 1 mét mới thấy ổn.
Cô nhẹ giọng: “Hì hì, bạn yêu, trêu tí mà, đừng nóng, chóng già.”
Bảo Trân nghe vậy lửa giận mới nguôi xuống chút chút, lại lên giọng mắng: “Còn mi nữa, không lo chuẩn bị gì à, đừng quên mi đi thi Nam thần – Nữ thần nhá.”
“Rồi, biết rồi, khổ lắm, nói mãi.” Linh than thở.
“Hơ, con nhỏ này, ta có lòng tốt nhắc nhở đấy nhé, không thì lại nước đến chân mới nhảy thì nguy.” Trân lên giọng chỉ bảo.
“Nước đến chân mới nhảy rất vui nha.” Linh lại nhởn nhơ đáp khiến đầu dây bên này tức muốn ói máu.
Bảo Trân sửng cồ, nói với con nhỏ này nhiều có ngày đau tim ch.ết mất.
“Con nhỏ này! Muốn ch.ết hả? Lo mà chuẩn bị đi, không thì liệu hồn đấy.”
“Vâng, em biết rồi thưa chị.” Linh nghe giọng nói sặc mùi sát khí của Trân thì đành giương cờ trắng đầu hàng.
“Biết thế là tốt.”
“Khải Minh đâu rồi, có đó không?”
“À… cậu ấy đi… Áaaaaa.”
Bảo Trân đang nói thì tự dưng giật mình kêu lên một tiếng khi có làn gió thổi qua, nhưng làn gió này không bình thường, khi đi qua còn muốn mang theo điện thoại và túi xách của cô.
Vậy là… gặp cướp!
Bản thân là đai đen Karatedo, cô nào để bị cướp dễ dàng vậy. Chiếc điện thoại của cô rơi xuống đất, chiếc túi đang bị giành qua giật lại giữa cô với tên cướp.
Thật là… đáng ra cô có thể cho tên này một cước vào bụng ngay lập tức, nhưng… cô đang mặc váy mà… sao có thể đây? Tên cướp này cũng to gan nhất quyết không chịu buông. Cô đành liều, huých một cái vào bụng hắn.
“Bốp”
Bảo Trân thấy mắt mình hoa lên, đầu choáng váng. Một tên đằng sau đã đập một gậy vào đầu cô. Tên cướp còn lại vừa bị cô đánh, nhất thời tức giận trừng mắt với cô, rút từ trong túi ra một con dao nhỏ, và…
- Áaaaaaaaa…
Bảo Trân từ từ ngã xuống, đôi tay ôm chặt bụng mình – nơi vừa bị tên cướp đâm một nhát. Cô ngồi bệt xuống, thở dốc đầy đau đớn, cảm giác như mình đang bị rút cạn từng hơi thở, cô dựa lưng vào thành cầu, mái tóc bết lại vì mồ hôi và… máu, chiếc váy trắng tinh khôi của cô giờ cũng nhuốm màu đỏ tươi. Cảnh tượng thật khiến người ta hãi hùng.
Đầu dây bên kia, Nhật Linh giật mình khi nghe Bảo Trân kêu, cuộc gọi đã tắt. Linh cảm có chuyện gì không hay, cô nhanh chóng gọi lại, nhưng tất cả những gì cô nghe thấy chỉ là: “Thuê bao quý khách vừa gọi, hiện…”
Cô bực mình tắt đi, rồi gọi lại nhiều lần, nhưng kết quả chỉ có như thế. Lo lắng không thôi, bỗng dưng nhớ ra Khải Minh, cô nhanh chóng gọi.
Cuối cùng cũng nghe máy, cô gấp gáp hỏi:
“Minh, cậu đang ở đâu? Trân có ở đó không? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Khải Minh trên tay xách một túi nước, một tay cầm điện thoại, ngạc nhiên hỏi lại.
“Không có. Có chuyện gì sao? Tớ vừa mới…”
“Bịch.”
Khải Minh buông tay đánh rơi cả túi nước và điện thoại. Trước mắt cậu là hình ảnh một người con gái nằm trên vũng máu đỏ tươi, máu đã ướt đẫm, loang lổ trên nền váy trắng. Cô gái này… chẳng phải Bảo Trân hay sao?
[… ]
Chiếc băng ca nhanh chóng được đẩy vào bệnh viện, Khải Minh chạy theo, cố gọi Bảo Trân, giọng cậu đã lạc hẳn đi:
- Trân… Trân… cậu tỉnh lại đi… Trân à…
Nhưng không có ai đáp trả cậu. Bảo Trân vẫn nằm đó, gương mặt trắng bệch còn dính chút máu. Ánh mắt của cậu vẫn mãi nhìn cô, thật đau thương, ẩn chứa một nỗi sợ vô hình.
- Phiền cậu ra ngoài chờ.
Cô y tá đuổi Khải Minh ra ngoài rồi đóng sập cửa phòng cấp cứu.
Cậu bất lực ngồi thụp xuống đất, đầu cúi xuống, che đi đôi mắt đã hoen đỏ. Tại sao lại xảy ra chuyện này chứ? Là tại cậu phải không?
Bảo Trân đang nằm trong đó, chống chọi từng giây từng phút với tử thần mà cậu chẳng thể làm gì. Nỗi ân hận, dằn vặt giằng xé tâm can cậu. Lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy bản thân mình vô dụng đến thế. Có cái gì đó bỗng nhói lên trong lòng cậu. Một cảm giác chưa bao giờ cậu cảm nhận…
Tiếng bước chân vội vã vang lên trong hành lang yên ắng của bệnh viện. Khải Minh ngước mắt nhìn lên. Là Thái Dũng và Xuyên Hương, còn có cả một người phụ nữ trung niên nữa, dáng vẻ trông rất hốt hoảng và lo lắng.
Xuyên Hương run run hỏi Khải Minh, nước mắt đã tèm nhem cả khuôn mặt.
- Minh, Trân nó sao rồi?
- Trân nó sao rồi cháu?_Người phụ nữ kia cũng lay lay tay cậu hỏi.
Khải Minh cúi mặt, không dám nói gì. Mọi người chỉ biết yên lặng ngồi nhìn vào phòng cấp cứu kia, mang theo một tia hi vọng nhỏ nhoi. Khắp hành lang bệnh viện vang lên tiếng khóc nức nở của Xuyên Hương và người phụ nữ kia. Bà chính là Nguyễn Thiên Kim, mẹ ruột của Bảo Trân. Mới vừa nghe tin, bà đã shock suýt chút ngất xỉu. Đứa con gái duy nhất của bà… đứa con bà yêu hơn cả tính mạng… giờ không biết sống ch.ết ra sao. Làm ơn… xin ông trời hãy cứu con bà…
Thái Dũng đành phải tới an ủi Xuyên Hương và bà Kim. Thật sự cậu cũng lo lắm chứ, nhưng không thể ngồi đây khóc được. Cái quan trọng là phải chờ bác sĩ, sao mọi người lại cứ bi quan như thế. Nhất định em gái cậu sẽ không sao.
Gần hai tiếng đồng hồ trôi qua…
Cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng bật mở, một cô y tá chạy ra ngoài nhìn tất cả mọi người, gấp gáp hỏi:
- Mọi người là người nhà của bệnh nhân?
- Vâng. Cô y tá, con gái tôi sao rồi?_Bà Kim nhanh chóng hỏi.
- Bệnh nhân mất rất nhiều máu, cần được truyền gấp. Hiện giờ bệnh viện của chúng tôi đã hết nhóm máu O, xin hỏi ai có nhóm máu này thì mau theo tôi.
Bà Kim nghe vậy hoảng hồn, nhóm máu O, bà không có. Bảo Trân mang nhóm máu giống ba, nhưng chồng bà đang đi công tác xa, bà không dám gọi báo tin. Giờ thì phải làm sao đây?
- Cô y tá, cháu… cháu mang nhóm máu O, hãy lấy máu của cháu!
Khải Minh không nghĩ gì nhiều, nghe nói Trân mang nhóm máu O liền tình nguyện hiến máu, giục cô y tá mau đi, chỉ sợ chậm một giây một phút nào thì Bảo Trân sẽ không còn cơ hội sống sót.
Như người ch.ết đuối với được cọc, bà Kim vui mừng, nước mắt lã chã rơi, rối rít cảm ơn Khải Minh. Cậu cười trấn an mọi người rồi nhanh chóng đi theo cô y tá.
Bên ngoài hành lang lại im ắng, một sự yên lặng khiến người ta có phần sợ hãi. Thái Dũng, Xuyên Hương và bà Kim không ngừng cầu nguyện, đưa ánh mắt lo lắng và hồi hộp không nguôi vào cánh cửa phòng cấp cứu.
- Sao rồi?
Thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên khiến ai nấy đều giật mình ngước lên. Là Trọng Khôi và Lệ Dương. Hai người lễ phép chào mẹ Bảo Trân rồi quay qua mọi người tìm câu trả lời. Nhưng Thái Dũng chỉ buồn bã lắc đầu, im lặng ngồi xuống ghế. Xuyên Hương vừa nhìn thấy Lệ Dương là cảm thấy khó chịu, lạnh giọng hỏi:
- Cô tới đây làm gì? Mau biến đi.
Đối với thái độ của Xuyên Hương, Lệ Dương không tỏ ra tức giận, ngược lại còn cười cười, nói:
- Anh Khôi tới nên tôi đi cùng thôi, làm gì mà tức giận thế, sẽ chóng già đấy!
- Cô…
- Thôi… hai người yên lặng đi, còn chưa biết kết quả ra sao mà lại ngồi đây cãi nhau._Trọng Khôi khó chịu nhắc nhở.
Hai người con gái lườm nhau một cái rồi mới chịu ngồi yên. Dường như phát hiện ra gì đó, Trọng Khôi hỏi:
- Sao không thấy Hoàng Nhật Linh, cậu ta đâu rồi?
Thái Dũng và Xuyên Hương bỗng chột dạ. Hương nhìn Thái Dũng, làm sao đây?
- Ừm, Linh nó có việc, chưa tới được._Thái Dũng tìm ra câu trả lời hợp lí nhất.
Trọng Khôi không nói gì nữa. Có việc? Nghe không đúng lắm. Nhìn biểu hiện của Bảo Trân và Nhật Linh, ai cũng biết họ thân thiết tới nhường nào, vậy mà lại bận việc tới nỗi sống ch.ết của bạn cũng không ngó ngàng sao?
“Cạch”
Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, vị bác sĩ đã có tuổi bước ra ngoài, gương mặt mệt mỏi đưa tay tháo khẩu trang.
- Bác sĩ, em cháu sao rồi?_Thái Dũng đang định hỏi thì bị Xuyên Hương cướp lời.
- Con gái tôi thế nào?_Bà Kim sụt sùi lo lắng.
- Đã qua cơn nguy hiểm rồi, nhưng cô bé bị thương khá nặng, chấn thương vùng đầu, lại mất máu nhiều, nên… bao giờ tỉnh thì tôi cũng chưa chắc chắn.
Bà Kim cảm thấy đứng không vững, ngã khuỵu xuống, may mà Lệ Dương đỡ được. Thái Dũng và Xuyên Hương cũng như ch.ết lặng đi. Không biết bao giờ tỉnh? Sao lại có thể như vậy được?