Chương 20: Do dự
Tối đến.
Nhật Linh ngồi một mình trong căn phòng rộng lớn, trong lòng vẫn thấp thỏm không yên. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ? Sao cô gọi cho ai cũng không liên lạc được thế này?
“Ting ting”
Điện thoại có tin nhắn. Cô vội vàng mở ra xem, là Khải Minh gửi.
“Hồi chiều không có gì cả, tớ và Trân đã về rồi, cậu không phải lo nữa nhé!”
Nhật Linh nhẹ nhõm thở hắt ra. Nhưng cô vẫn cảm giác có gì không đúng lắm, rồi lại tự đập tay vào đầu mình, lẩm bẩm.
- Là mày lo nghĩ quá nhiều thôi!
Nghĩ thế, cô leo tót lên giường ngủ, chẳng màng tới thế sự bên ngoài nữa.
Tại bệnh viện.
Khải Minh mang ánh mắt lo lắng nhìn sang Thái Dũng và Xuyên Hương, e dè hỏi:
- Làm vậy có ổn không?
Xuyên Hương thở dài. Thực tình cô cũng rất lo,nếu Nhật Linh biết chuyện thì sẽ ra sao?
- Không còn cách nào khác đâu._Thái Dũng trả lời, mắt hướng về một phía, cái nhìn vô định đầy xa xăm.
- Nhưng tại sao phải giấu cậu ấy?
- Cái đó… sau này cậu sẽ hiểu.
Xuyên Hương nói nhẹ như không, rồi cả ba người cùng quay lại nhìn người con gái đang nằm trên giường bệnh kia, ánh mắt tràn ngập nỗi lo lắng và xót xa.
“Bao giờ Trân mới tỉnh đây?”
Sáng, tại trường.
Nhật Linh lái xe vào trường, gương mặt lãnh đạm không chút cảm xúc. Bước xuống xe, tay cầm thêm tập tài liệu cần xử lí, vẫn như thường lệ, bao ánh mắt cứ dán vào cô, không ngớt những lời ca tụng và ngưỡng mộ.
Cô chúa ghét kiểu này, nên tìm hướng nào vắng vắng để đi. Không hiểu sao cô vẫn cảm thấy có gì đó khác lạ, mà cái gì đó ở đây thì cô không biết, khác lạ chỗ nào cũng không hay, một linh cảm chẳng lành.
Khi đi qua khu vườn sinh học của trường, đột nhiên cô nghe thấy tiếng quát tháo.
- Mày mù hả con? Đi đứng không biết nhìn trước nhìn sau hả? Mắt mày có trên mặt để làm gì, để trang trí thôi à?
Tiếng một đứa con gái chanh chua vang lên, vừa nói vừa ấn đầu cô gái trước mặt. Cô gái bên cạnh cô ta cũng không vừa, tiếp sức cho bạn.
- Lan Hương, cậu nói với đứa thiểu năng làm gì, tốt nhất là nên dạy dỗ cho nó một bài học.
Nhật Linh tiến lại gần hơn. Là Lan Hương và Quỳnh Nga, hai ả ta đang bắt nạt một nữ sinh lớp khác. Cô gái kia chỉ dám cúi đầu, không ngừng nói xin lỗi.
Quỳnh Nga cười một cách man rợ tiến đến người con gái nhỏ bé kia, giọng nói khinh khỉnh:
- Mày chỉ biết xin lỗi? Riêng với tao, đụng vào tụi này sẽ không được yên, hiểu chứ?
Nói đoạn, bàn tay trắng trẻo định giương lên, chuẩn bị ột cái tát đầy đau đớn. Cô gái kia sợ hãi nhắm tịt mắt.
Nhưng…
“Bộp”
Bàn tay ả ta đã bị giữ lại, bởi Nhật Linh. Cô cầm tay ả ta hất ra, rồi lấy khăn ra lau tay, tựa như mình vừa chạm vào một vẩn bẩn thỉu lắm vậy.
Lan Hương và Quỳnh Nga kinh hãi nhìn Nhật Linh, miệng lắp bắp:
- Chị… chị Linh, sao chị ở đây?
- Hội… Hội trưởng._ Cô gái kia ngước đôi mắt to tròn đẫm lệ nhìn lên, thấy Nhật Linh thì không khỏi vui sướng.
Nhật Linh quét đôi mắt sắc lạnh nhìn Lan Hương và Quỳnh Nga khiến hai ả thoáng chốc rùng mình, cất chất giọng lạnh tựa băng ngàn năm.
- Hai cô… vừa định làm gì?
Hai ả chợt chột dạ, sợ hãi nhìn Nhật Linh, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, Lan Hương nói.
- Chị Linh, là thế này, em và Nga đang đi thì bị cậu ta đụng trúng rất đau. Em nói cậu ta xin lỗi nhưng cậu ta còn chửi rủa nhục mạ tụi em, nên em mới định cho cậu ta một bài học thôi.
- Vậy sao?_ Nhật Linh cười nửa miệng.
Hai ả kia liền gật đầu lia lịa, nhưng cô gái kia thấy vậy không chịu được đành uất ức nói ra:
- Không phải đâu Hội trưởng, em có xin lỗi rồi nhưng họ còn chửi rủa, định đánh em. Chị tin em đi, em không nói dối.
Quỳnh Nga và Lan Hương căm tức nhìn sang, rồi nhìn Nhật Linh như oan uổng lắm:
- Chị Linh, không phải vậy, là do…
Lan Hương chưa kịp nói xong đã bị Nhật Linh chặn họng:
- Tôi tin những gì mình nhìn thấy, hoặc là xin lỗi cô bé, hoặc là lên phòng Hội trưởng “uống trà”. Thế nào?
Hai cô ả ấp úng không biết làm gì, trong lòng đang không ngừng chửi rủa Nhật Linh, vậy là cô đã nghe hết rồi. Đành hạ thấp danh dự, hai ả lí nhí:
- Xin lỗi cậu.
Bộ mặt thì tỏ ra ăn năn, nhưng rõ ràng trong giọng nói có một sự miễn cưỡng và khinh bỉ không hề nhẹ. Cô gái kia cũng không buồn chấp nhất, chỉ gật đầu rồi cảm ơn Nhật Linh, sau đó chạy về lớp. Nhật Linh không buồn liếc mắt nhìn Hương và Nga, trực tiếp rời đi. Nhưng ngay lúc đó, bàn tay của cô bị giữ lại, bởi Quỳnh Nga.
Cô chau mày khó chịu, mặt đanh lại, liếc nhìn cánh tay đang bị nắm lại, lạnh giọng hỏi:
- Muốn gì?
Quỳnh Nga có chút giật mình, lập tức buông tay. Cô ta chỉ là muốn gây thiện cảm với Nhật Linh một chút, sau này còn dễ sống, cô ta không muốn làm mất hình tượng thục nữ của mình mà.
- Chỉ… chỉ là… em muốn hỏi… chị Trân sao rồi chị, chị ấy tỉnh chưa?_Nga nói có phần sợ sệt khi đối diện với ánh mắt như muốn giết người kia.
Nhật Linh điếng người. Tỉnh chưa? Là sao đây? Bảo Trân bị làm sao? Nhưng cô không hỏi thêm gì cô ta, quay người rời đi, không quên quăng lại một câu:
- Không liên quan tới cô.
Nhật Linh đi rồi, Lan Hương và Quỳnh Nga tức giận nắm chặt tay, nhìn theo cô bằng ánh mắt ch.ết chóc, nghiến răng lấy chân đá mạnh vào gốc cây.
- Chuẩn bị xong chưa?_Lan Hương hỏi, ánh mắt ngoan độc nhìn theo bóng Nhật Linh.
- Rồi! Yên tâm!_Nga cười cười.
- Sao cậu lại khiến nhỏ Bảo Trân kia bị nặng vậy chứ? Lỡ lộ thì sao?_Hương có chút lo lắng khi nghĩ về vụ việc vừa xảy ra.
- Không có chuyện đó đâu!
[… ]
Nhật Linh bước từng bước thật nhanh ra cổng trường, trong lòng bao nghi vấn.
Vậy ra Khải Minh nói dối cô sao?
Nhất định Bảo Trân đã xảy ra chuyện. Tại sao lại giấu cô chứ? Chẳng lẽ không coi cô là bạn?
Mải nghĩ, cô đâm sầm vào một người, tài liệu bay tứ tung. Người kia cúi xuống nhặt giúp cô, rồi xin lỗi:
- Tôi xin lỗi, em có sao không?_Chàng trai ngẩng đầu lên, là Hải Phong.
- Ơ… Nhật Linh._Anh ngạc nhiên khi thấy cô cứ đứng ngây người.
Nhật Linh bây giờ không nghĩ được gì, thậm chí còn không biết mình đã rơi tài liệu và đâm vào ai, vội vàng lao ra nhà để xe, rồi lái xe vụt đi.
Cô đang rất rối bời, chính xác là lo lắng, bất an.
Sao cô có vẻ vội vã thế nhỉ, có chuyện gì sao?
Bỗng điện thoại anh reo lên, là Tuyết Hân gọi.
“Alo, Hân Hân hả? Có chuyện gì vậy?” Anh cất giọng ôn nhu.
“Anh Hai, chị Bảo Trân bị thương phải nằm viện rồi.” Tiếng Tuyết Hân bên kia sốt sắng.
Hải Phong có chút bất ngờ. “Bị thương? Có nặng không? Ổn chưa?” Ra vậy nên Nhật Linh mới có thái độ như thế?
“Chị ấy chưa tỉnh, nhưng qua cơn nguy hiểm rồi.”
“Ừ, vậy để hôm nào anh cùng em tới thăm. Bây giờ anh bận rồi, bye em.”
“Vâng.”
Hải Phong cúp điện thoại, đôi mắt nhìn theo hướng Nhật Linh vừa đi, không biết nghĩ gì, anh liền lái xe ra khỏi trường.
Chiếc xe Lexus lao nhanh trên đường, tới nỗi người ta chỉ thấy cơn gió đen vụt qua, có thể gây tai nạn bất cứ lúc nào.
Gương mặt Nhật Linh lạnh tanh, hàn khí tỏa ra dày đặc, sự tức giận đang bao trùm lấy cô. Cô với tay lấy điện thoại, nhấn phím gọi, giọng lạnh thấu xương:
“Bảo Trân đâu?”
Xuyên Hương bên đầu dây nghe mà rùng mình.
Sao cô lại hỏi như vậy? Lẽ nào cô đã biết?
Hương cố gắng lấp ɭϊếʍƈ: “Trân… Trân hả? À, nó mệt nên xin nghỉ ở nhà đó mà.”
Cơn tức giận lên tới đỉnh điểm. Tới giờ vẫn còn giấu cô?
Nhật Linh hét to vào điện thoại: “ NÓI THẬT ĐI, TRÂN ĐANG Ở ĐÂU HẢ?”
Xuyên Hương sợ quá suýt chút đánh rơi điện thoại. Cô biết khi Nhật Linh tức giận thì không có gì là không dám làm.
Hít một hơi thật sâu trấn an bản thân, Hương nói, giọng ăn năn: “Linh, chị xin lỗi, em bình tĩnh chút, Trân… Trân nó đang ở bệnh viện, hôm… hôm trước nó gặp cướp, bị thương nặng, em…”
“Tút… tút”
Hương chưa kịp nói xong thì Nhật Linh đã cúp máy, nỗi lo lắng dấy lên trong tâm trí cô. Hương nhanh chóng chạy đi tìm Thái Dũng.
Lao xe đến bệnh viện trung tâm thành phố, chiếc xe phanh kít lại, tạo thành một âm thanh chói tai rợn người. Nhật Linh đóng cửa xe cái RẦM, rồi tiến nhanh lại phía cửa vào.
Nhưng, nhìn bao quát bệnh viện rộng lớn này một hồi, cô khựng lại. Một giọng nói vang lên trong cô: “Mày… có dám vào không?” Cô khẽ cụp mắt… Nỗi đau đớn cứ thế ùa về… không gì ngăn cản được…
Cô… thực sự có dám vào không?
Vào đây… đồng nghĩa với việc… cô phải nhìn lại quá khứ… chấp nhận sự thật mà không bao giờ cô muốn tin…
Nhưng… bạn cô… người cô yêu quý… đang ở đây mà…
Nội tâm giằng xé, cô phải làm sao bây giờ?
“Đừng vào, sẽ đau lắm!” Tim
“Không vào sao? Bạn mày đang ở đó, đang bị thương và cần mày ở bên.” Lý trí
“Cậu ấy sẽ hiểu ày.” Tim
“Là bạn bè, chị em tốt thì không nên làm như vậy, mau vào đi.” Lý trí
“Mày có đủ tự tin để bước vào không, đừng cố nếu không chịu đau được.” Tim
“Mày không thể vô trách nhiệm như vậy được, vào với bạn mày đi.” Lý trí
“Thôi được, vào đi, nếu mày có dũng khí.” Tim
“Vào đi!” Lý trí
Nhật Linh ôm đầu đứng dựa vào cửa xe, hai giọng nói giằng xé nội tâm cô. Vào… hay không vào?
Bỗng một chiếc xe cấp cứu chạy đến, đưa một nạn nhân người đầy máu me vào trong. Cô sợ hãi lùi dần về phía sau, rồi quay đầu chạy đi.
Giờ phút này, cô thừa nhận… mình quá yếu đuối, quá thực dụng, và quá vô tâm.
Người bạn – người chị em luôn ở bên cạnh cô đang cần cô, mà cô không dám bước vào.
Cô chỉ biết trốn tránh quá khứ thôi.
Nước mắt lại rơi, từng hạt, từng hạt một.
Vừa phải thôi, sao hơi tí là lại khóc thế này?
Cái vỏ bọc lạnh lùng của cô bay đâu mất rồi?
Tại sao cô luôn hèn nhát như vậy?
Có phải do ở nơi này, nên cô mới trở nên yếu đuối không?
Đáng ch.ết!!!