Chương 56
Khai giảng cho đến nay đã hơn một tháng rồi, tuy rằng mọi người không còn bận rộn như trước khi khai giảng, nhưng vẫn là làm việc nhẹ nhàng hơn một chút.
Bởi vì số lượng trường thí điểm lớn hơn nhiều so với dự kiến, và đây là lần đầu tiên dự án được khởi động, nên Giang Ảnh cần phải rất tập chung.
Thực hiện phản hồi theo dõi kịp thời.
Dự án lớp học trực tuyến khác với các dự án khác trên nền tảng và nó ảnh hưởng rất lớn đến việc học tập và thi đầu vào của học sinh, vì vậy nên càng phải quan tâm hơn đến tác dụng thực tế của lớp học trực tuyến và những vấn đề sẽ xảy ra và gặp phải trong quá trình thực hiện dự án.
Giang Ảnh đã nhận được một danh sách các vấn đề thường xuyên xảy ra, được gửi bởi các trường học được thực nghiệm, cô thấy rằng có những phản ánh tốt và xấu về tác dụng của lớp học trực tuyến.
Ưu điểm thì thấy rất rõ ràng, các học sinh của trường trung học cơ sở của quận và thị trấn giống như có một vé tham quan đến một thế giới hoàn toàn mới, chưa từng được thấy trước đây.
Lớp học mới mẻ, kiến thức và bầu không khí mà các em chưa từng có cơ hội tiếp xúc trước đây, cùng với các tài liệu học tập chất lượng cao do các trường trung học cơ sở trọng điểm cung cấp, đối với việc kiểm tr.a chính xác các kiến thức trọng điểm, họ cũng được lợi rất nhiều.
Nhưng đồng thời, cũng có rất nhiều “phản ứng ngược”.
Vì điều kiện giảng dạy và cơ sở vật chất của học sinh của các trường trung học cơ sở quận, huyện còn nhiều bất cập, học viên các lớp thí điểm cũng cho biết không theo kịp tiến độ, nội dung học khó, câu hỏi thực hành cũng khó. Các em phải làm bài thi trắc nghiệm nội dung giống như trường trung học cơ sở trọng điểm, và sự chênh lệch về điểm số khiến các em bị mất tự tin trong học tập.
Còn có phản hồi về các thiết bị kỹ thuật, đôi khi chương trình phát sóng trực tiếp bị lag, giật, bao gồm cả việc tải tài liệu học tập lên nền tảng cũng sẽ làm lag, chậm.
Đối với những khó khăn mà học sinh đã gặp phải, các thầy cô giáo dạy lớp thí điểm đều nỗ lực hết mình để giải quyết các vấn đề phát sinh.
Còn về phần phản hồi kỹ thuật, đó là công việc mà Khải Tư phải làm.
Giang Ảnh, cũng như đội ngũ kỹ thuật của Lớp học Khải Tư, đã dốc toàn lực của mình cho dự án lớp học trực tuyến. Nửa đầu năm mới bọn họ chủ yếu là cải thiện nền tảng cung cấp cho các lớp học thí điểm và thực hiện liên tục các cải tiến dựa trên những phản hồi.
Có điều, trong khoảng thời gian này, Giang Ảnh thực sự cảm thấy dễ thở hơn so với thời gian chuẩn bị gấp rút trước khi khai giảng, bởi vì dự án đã được vận hành suôn sẻ, vì vậy nếu có bất kỳ vấn đề nào do người dùng phản hồi đều có thể được lập kế hoạch và giải quyết một cách kịp thời, đây cũng được tính là một việc mà cô đã quen trong chuyên môn vận doanh của mình, cho dù không làm được tốt thì cô cũng có thể coi là đã quen việc, so với lúc trước mọi thứ đều không biết thì tốt hơn rất nhiều.
Vì vậy, mặc dù cô vẫn rất bận rộn nhưng điều kiện công việc của cô đã trở nên rất tốt, cuộc sống và công việc cũng đã được điều hòa, sẽ không còn ở lại công ty không về nhà giống như trước nữa. Đây là một điều tốt đối với Trác Thành, nhưng đáng tiếc, anh lại không cảm thấy điều này tốt.
Sau tết, Giang Ảnh bận như con quay, công việc của Trác Thành cũng không hề kém cạnh.
Lúc đầu, anh đi đến thành phố C vài lần, sau đó anh chủ yếu ở thành phố C làm việc, một hoặc hai tuần mới trở lại thành phố B một lần.
Khoảng thời gian để cả hai gặp nhau là vô cùng quý giá, dù ở bất cứ đâu, cả hai người bọn họ đều trong tình trạng nghĩ về đối phương, không thể nào bỏ được suy nghĩ đó ra khỏi đầu, chính là giống như tâm hồn hai người bọn họ ở cùng một thế giới khác biệt hoàn toàn.
Thế nhưng kỳ diệu là hai người đều không bị ảnh hưởng, thay vào đó lại càng ăn ý hơn.
Không vì bận bịu mà quên mất không quan tâm đến đối phương, mà vẫn sẽ chú ý nhắc nhở nhau ăn uống, nghỉ ngơi nhiều hơn.
Chia sẻ những thành tích đạt được trong công việc cũng trở thành điều thường thấy khi họ trò chuyện sau những giờ làm việc.
Khi Trác Thành về thành phố B, bọn họ cùng nhau tâm sự sau khi trở về nhà, khi cả hai trở lại làm việc, họ trở nên mạnh mẽ hơn.
Dự án ở thành phố C có sự tiến triển nhẹ, Trác Thành cuối cùng cũng có thể thảnh thơi một chút, bèn gọi điện cho Giang Ảnh: “Kiếp nạn này cuối cùng cũng coi như độ xong rồi, anh cảm thấy chúng ta đã có được một kết quả khả quan sau những nỗ lực bền bỉ rồi.”
Giang Ảnh ở bên kia nghe điện thoại đang chóng mặt, kẹt cứng trên đường về nhà vì đang trong giờ cao điểm, không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của anh, cô xoa xoa thái dương: “Gì cơ? Thỉnh kinh thành công rồi ư? Không vấn đề gì, em sẽ làm cho anh một cái đàn tế sứ giả.”
“…”
Trác Thành nhất thời không nói nên lời, một hồi lâu mới nói: “Vậy thì thực sự cảm ơn em, anh nên tặng em cái gì đây?”
“Không cần khách sáo, em sẽ tự mình đi mời Thái Thượng Lão Quân tới làm trợ lí luyện đan cho anh.” Giang Ảnh suy nghĩ một lúc: “Thật tốt, không cần phải nghe phật thuyết pháp, lại còn có thể học một chút thuật luyện đan.”
“Hả? Là sao cơ?”
“Tinh chế chút đan dược đem về skincare.” Giang Ảnh buồn ngủ gục đầu vào khuỷu tay đang chống trên cửa sổ, miệng lẩm bẩm: “Lần trước nhìn thấy anh, quầng thâm dưới mắt muốn xuống tận cằm. Sau khi ăn tiên dược, chắc chắn sẽ hết thâm quầng.”
“Quầng thâm của ai, mỗi của anh á?” Trác Thành không ngờ tới cô sẽ đề cập đến chuyện này.
“Của chúng ta.” Giang Ảnh mỉm cười: “Hai con gấu trúc sống ở Thiên Duyệt Lan Hồ.”
Giang Ảnh vừa nói xong, đã nghe thấy bên kia điện thoại Trác Thành bật cười, không khỏi cũng cười rộ lên, không hiểu sao, cả hai lại cười rất lâu vì một câu chuyện cười qua điện thoại.
Sau cùng, Trác Thành lại than thở: “Có vẻ như gần đây chúng ta đã thực sự rất mệt mỏi, năng lực tìm niềm vui trong lúc mệt mỏi cũng tăng lên rất nhiều.”
“Ờm… đó là khả năng tìm kiếm hạnh phúc.”
“…Được rồi.”
–
Đợi đến khi Trác Thành kết thúc tình trạng thường xuyên ở thành phố C, trở về công ty Trác Thị ở thành phố B, thì Lớp học trực tuyến của Khải Tư cũng đã vận hành được hết một học kỳ.
Trong học kỳ một này, nhờ việc phản hồi liên tục của tất cả các trường trong dự án, đã báo cáo các vấn đề khác nhau mà họ đã gặp phải trong quá trình học lớp học trực tuyến, nhiều sự chỉnh sửa và thử nghiệm đã được thực thi.
Đến kỳ thi cuối học kỳ, khi các trường thí điểm sử dụng bài thi thống nhất trong cùng khu vực của quận, huyện, thị xã để kiểm tr.a kết quả thí điểm của học kỳ, kết quả khiến tất cả mọi người đều phấn khích, nói là nhảy cẫng lên ăn mừng cũng không quá.
Trong các trường thí điểm, điểm trung bình của các lớp thí điểm cao hơn khoảng 20% so với các lớp khác không tham gia các lớp học trực tuyến.
Và vì giáo viên thường xuyên chia sẻ kinh nghiệm giảng dạy và tài liệu học tập ít nhiều giữa các lớp học, do đó, giữa các trường cùng cấp học trên địa bàn quận, huyện, thị xã, điểm trung bình của các trường có tổ chức lớp học thí điểm cũng cao hơn hẳn so với các trường chưa tổ chức lớp học trực tuyến.
Nhóm Khải Tư nhận được kết quả cũng rất vui mừng. Là nền tảng cho các lớp học trực tuyến, thành công của dự án chắc chắn đã chứng minh rằng, ý tưởng ban đầu của họ về việc cho phép các vùng sâu vùng xa được hưởng các nguồn tài nguyên giáo dục như các vùng có điền kiện thuận lợi hơn là vô cùng đúng đắn.
Là người phụ trách chính trong quá trình vận doanh, tâm trạng của Giang Ảnh càng vui mừng khôn tả.
Nhưng cô không thấy ngạc nhiên với niềm vui đó, trong một phản hồi nhận được trước khi kết thúc dự án, cô thấy rõ sự trưởng thành của các học sinh trong lớp thí điểm, tốt hơn rất nhiều so với tình trạng lúc đầu không theo kịp, nhờ sự hướng dẫn của các thầy cô mà các em đã điều chỉnh được tâm lý và phương pháp học tập.
Hầu hết các em học sinh phải vật lộn với những cú sốc và sau đó mới bắt kịp và xây dựng sự tự tin.
Trong năm học tới, những học sinh thích nghi được với nhịp sống giáo dục ở các trường tuyến đầu sẽ có quá trình học tập suôn sẻ hơn, đạt kết quả tốt hơn.
Kết quả này chắc chắn rất đáng khích lệ, tuy nhiên kết quả tốt đẹp này không phải học sinh nào cũng đạt được.
Bên cạnh việc vui mừng, Giang Ảnh cũng phát hiện ra những vấn đề đang tồn tại.
Cô nhìn thấy thông tin tình hình của một học sinh trong lớp học thí điểm được gửi bởi trường trung học cơ sở thị trấn Lạc Hà, nơi mà cô quen thuộc.
Trước khi học kỳ này bắt đầu, điểm của học sinh này được coi là rất tốt ở Thị trấn Lạc Hà, và điểm của cậu ở thị trấn cũng thuộc loại tốt nhất.
Sau khi lớp học mà cậu học trở thành lớp thí điểm, do có nhiều yếu tố khách quan chênh lệch với trường trung học cơ sở ở thành phố B, kết quả của cậu trong các buổi học bình thường và các bài kiểm tr.a đều không đạt yêu cầu, đây là một đả kích lớn với cậu bé, sản sinh ra tâm trạng chống đối lớn.
Ban đầu, tình huống giống như cậu không phải là ngoại lệ, vì hầu hết học sinh đều có cảm giác chênh lệch quá lớn này.
Trong trường hợp đó, mặc dù giáo viên hàng ngày khuyên răn và khuyến khích tích cực, nhưng chúng không thế có tác dụng như nhau đối với tất cả các em học sinh.
Đến cuối học kỳ, mặc dù kết quả không tệ như tình hình lúc ban đầu, tuy nhiên, cậu học sinh này vẫn nói với giáo viên rằng cậu muốn chuyển sang một lớp khác không phải thí điểm và không muốn tham gia các lớp học ở trường trung học cơ sở thực nghiệm ở thành phố B.
Nhìn thấy điều này, Giang Ảnh cảm thấy như tim bị bóp nghẹn.
Lướt qua tài liệu của các trường khác gửi về, không phải ngẫu nhiên mà ở mỗi trường ít nhiều đều có những phản hồi như vậy.
Trong khi họ cổ vũ cho sự thành công của lớp học trực tuyến trên web, thì vẫn có một số ít học sinh gặp phải khó khăn.
Nhìn những thông tin trong tay, tâm trạng kích động của cô cũng dần dần tĩnh lại.
May mắn thay, bây giờ học kỳ thứ nhất đã kết thúc, vẫn còn một vài ngày nghỉ để tiếp tục sang học kỳ hai, họ vẫn có thời gian để suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo và xem liệu họ có thể cải thiện những vấn đề còn tồn đọng hay không.
Cô sắp xếp lại các trường hợp tình huống như thế này từ các trường khác nhau, mở máy tính lên, suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu viết bài, viết một số nội dung rồi lại xóa đi, nhất thời không thể suy nghĩ gì nữa.
Cô thở dài, trong lòng không khỏi nôn nóng và lo sợ không thể giải quyết được vấn đề, cô vẫn còn thời gian, nên cô cũng nên dừng lại và suy nghĩ, có lẽ cô sẽ nghĩ ra được trong buổi chiều hoặc ngày mai.
Nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ ăn trưa, cô cầm điện thoại di động gửi tin nhắn cho Trác Thành.
Mở giao diện ra, đang chuẩn nhấp vào hộp thoại với Trác Thành, thì thấy hộp thoại nhóm của công ty đang nhảy loạn cào cào.
Đây là chuyện gì vậy?
Cô mở cuộc trò chuyện nhóm và liếc nhìn những tin nhắn liên tục hiện lên, bỏ qua một số và những đoạn hội thoại như “phải làm gì”, từ từ vuốt lên, một lúc sau, cô mới thấy phần đầu của tin nhắn trong nhóm.
Đó là một bài viết về tài khoản công khai WeChat do một nhân viên của công ty chuyển cho nhóm, với số lượng đọc đã vượt quá một trăm nghìn lượt, tên tiêu đề là “Các lớp học trực tuyến không tốt như bạn tưởng tượng”.
Trái tim Giang Ảnh hẫng một nhịp, cô có linh cảm không lành. Bèn lập tức nhấp vào xem bài báo, quả nhiên những gì bài báo đang nói đến là lớp học trực tuyến của trường trung học cơ sở thí điểm ở thành phố B và trường trung học cơ sở của quận và thị trấn ở thành phố C.
Bài viết nói về một học sinh trong lớp học thí điểm.
Tương tự như thông tin mà Giang Ảnh đã có được, học sinh này đang ở một trong những trường thí điểm, tình hình cũng tương tự như học sinh kia của trường trung học cơ sở thị trấn Lạc Hà, nhưng nghiêm trọng hơn nhiều.
Bài báo này đề cập đến: “XX không ngờ rằng buổi học trực tuyến mà mọi người hết lời khen ngợi lại mang đến cho cậu một cơn ác mộng không thể quay lại. Mới có học kỳ thứ nhất trôi qua, cậu đã không còn tự tin đến trường nữa. Cậu cảm thấy vô cùng sợ hãi khi đến trường học, những thành tích và nỗ lực trước đây của cậu trở thành công cốc.”
“Bây giờ XX đã nghỉ học, cậu bé đã mất dũng khí và động lực để trở lại lớp học trực tuyến để học tập.”
Giang Ảnh cau mày khi nhìn thấy bài báo, nhìn vào các tài liệu phản hồi được gửi bởi các trường học được đề cập trong bài báo, đề cập rằng một số học sinh vẫn chưa thích nghi, nhưng nó không đề cập đến những việc như bỏ học.
Ngay từ đầu, nhà trường đã thường xuyên báo cáo tình hình, đôi bên cùng nhau giải quyết vấn đề, và Khải Tư, với tư cách là người hỗ trợ kỹ thuật của nền tảng, nhà trường hoàn toàn không cần thiết phải giấu Khải Tư trong tình huống như vậy.
Cô đọc bài báo kỹ hơn, bài báo này cũng chỉ toàn là định kiến với dự án của Lớp học Khải Tư, và dựa trên cảm tính mà quy kết phần lớn trách nhiệm cho Lớp học Khải Tư, cho rằng Lớp học Khải Tư với tư cách là một nền tảng giáo dục qua mạng, không xem xét tình hình thực tế mà chỉ vì lợi ích, danh vọng và tiền bạc, mở ra các lớp học trực tuyến thiếu đạo đức trên mạng, coi thường việc học của học sinh đã gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Giang Ảnh xem xong thì thở gấp, cô nhanh chóng đọc xong bài báo, đặt điện thoại lên bàn và hít một hơi thật sâu để nguôi cơn giận.
Tuyên bố trong bài báo về Lớp học Khải Tư rõ ràng là vô cùng thiếu khách quan và mang tính kỳ thị, hoàn toàn phớt lờ sự thật rằng các lớp thí điểm và điểm của các trường được thực nghiệm đã được nâng cao rất nhiều trong học kỳ này.
Đây có lẽ đây là lý do vừa rồi có liên tục những bình luận trong nhóm làm việc.
Suy nghĩ hồi lâu, cô mới hồi phục lại cảm xúc, cảm thấy bài báo này phân tích một chiều và phi lý như vậy, cho dù người khác nhìn thấy cũng không thể tin hoàn toàn.
Tuy nhiên, cô đã hoàn toàn sai lầm.
Bài viết đã có được nhiều lượt đọc và đã được đăng đi đăng lại trên Weibo, sau đó một số lãnh đạo lớn đã chuyển tiếp và hùa theo, từ khóa “Lớp học trực tuyến, Lớp học Khải Tư” đã nằm trong danh sách hotsearch, các bloger có liên quan đến từ khóa tìm kiếm nóng đều đặt câu hỏi về dự án lớp học trực tuyến trực tuyến.
Trong một thời gian, Lớp học Khải Tư, với tư cách là một doanh nghiệp nền tảng, đã làm mưa làm gió khắp các trang mạng, đứng mũi chịu sào.