Chương 57
Giang Ảnh dường như có linh tính, lại dường như lại có chút may mắn khi mở trang mạng Weibo, chuẩn bị lướt xem các tin tức liên quan.
Khoảnh khắc nhìn thấy mục hotsearch tim cô đã bắt đầu đập “Thình thịch” loạn xạ.
Tay có chút run rẩy ấn mở Weibo, cô đặc biệt ấn vào bài Weibo có nhiều lượt chia sẻ và bình luận nhất dưới phần mục nhập, nội dung của bài Weibo cũng chẳng có gì, chỉ là chia sẻ lại những bài báo phổ biến và thêm một vài quan điểm trên Webcast, nhưng thực tế nhìn chung cũng xem là khách quan và nhã nhặn.
Chỉ là những bình luận phía dưới bài Weibo này còn sôi nổi hơn.
[Vì vậy học sinh vĩnh viễn là chuột bạch đúng không? Nghĩ ra cái gì thì làm cái đó, nhưng có xem xét qua hậu quả chưa?]
[Bọn nhỏ đã đủ đáng thương lắm rồi, các người vừa muốn cả danh tiếng và tài sản, nhưng đừng dùng danh nghĩa khác nhau làm tổn thương bọn nhỏ]
[Khóa học trực tuyến Khải Tư cũng không tệ, tôi đã từng dùng qua, chỉ là không nghĩ tới bọn họ lại đi làm ra sự việc như vậy, không điều tr.a cũng không nghiên cứu đã cho học sinh trực tiếp lên lớp, rất vô trách nhiệm]
[Có người thật sự nghĩ rằng dự án công ty mang tính chất phi lợi nhuận này kiếm tiền được sao?]
[Kiếm được tiền hay không thì bạn cũng không thể làm càn được, bạn có thể bồi thường được tiền đồ và thời gian bị mất của học sinh không?]
[Thật ra tôi cho rằng bài báo rất mang tính khiêu khích cũng rất phiến diện. Lúc bắt đầu các học sinh chưa thích ứng thì có thể hiểu được, nhưng tại sao sau này không đề cập đến tình trạng của các học sinh khác vậy?]
[Lại thêm một người theo chủ nghĩa lý trí nhảy ra nữa, trong bài báo nói tất cả mọi người đều khóc như sụp đổ nhưng bạn có nhìn thấy không?]
[Ban đầu tôi cũng cho rằng lớp học phát trực tiếp trên web sẽ trăm lợi mới có một hại, nhưng bây giờ xem ra tôi đã quá ngây thơ rồi, hậu quả rất nghiêm trọng]
[Đổi lại là tôi, với đả kích lớn như vậy cũng sẽ làm tôi sụp đổ]
[…]
Cuộc thảo luận trên mạng diễn ra rất gay gắt, hầu hết đều là sau khi xem bài báo, rồi đứng dưới góc độ của bài báo và chỉ trích Khải Tư, rằng thật đáng tiếc cho học sinh. Cũng có một vài bình luận hơi khách quan, nhưng khi được gửi đi thì lập tức bị nhấn chìm trong làn sóng bị chỉ trích trên diện rộng, thậm trí là bị đè xuống phần cuối của phần bình luận một cách đáng thương.
Ấn đường Giang Ảnh nhíu chặt, cô không ngừng trượt con trỏ chuột xuống dưới, càng nhìn tim cô càng lạnh, đến cuối cùng chăm chăm nhìn vào trang mạng trượt một cách vô thức.
Những tin nhắn đến liên tục từ Weibo và WeChat chính thức của Khải Tư càng làm cho tinh thần cô bị kéo căng, lúc này cô cũng không có cách nào trả lời hết các tin nhắn trong đó được, nên trước mắt chỉ có thể lướt những tin tức cơ bản trước một chút, trong lòng trước tiên đã có một vài hướng dư luận chính.
Đúng lúc đang vội vàng và không biết làm thế nào thì điện thoại đột nhiên reo lên, là Tư Nguyên gọi đến.
Giang Ảnh vội vàng bắt máy, Tư Nguyên ở đầu kia điện thoại nói ngắn gọn: “Sự việc trên mạng tớ đã xem rồi.”
“Tớ đang tranh thủ quay trở lại, nửa tiếng nữa sẽ đến công ty.”
Giang Ảnh vội vàng gật đầu, gật đầu xong mới nhớ tới vẫn đang nghe điện thoại và phía bên Tư Nguyên cũng không nhìn thấy, nên vội vàng ừm một tiếng.
Tư Nguyên bảo cô một câu nữa rằng sau khi trở lại công ty sẽ cùng nhau mở cuộc họp rồi vội vàng cúp điện thoại.
Chưa đến vài phút, Tư Nguyên lại gửi một tin nhắn khắc cho Giang Ảnh nói rằng đã có một phóng viên liên lạc với cô ấy.
Nhưng cô ấy tạm thời vẫn chưa nói bất kỳ điều gì, nhắn vậy để Giang Ảnh chú ý nếu có phóng viên trực tiếp đến công ty thì trước tiên đừng nhận lời phỏng vấn, cứ đợi đến sau khi công ty họp xong rồi nói.
Sau khi Giang Ảnh nhìn thấy tin nhắn, đã lập tức hồi âm “Được” gửi đi và không quên nhắc Tư Nguyên lái xe cẩn thận, chú ý an toàn.
Gửi xong tin nhắn Giang Ảnh dựa lưng vào ghế thở phào nhẹ nhõm. Sau cuộc nói chuyện điện thoại cùng Tư Nguyên, cô dường như được sống lại, trái tim không còn nhảy lơ lửng giữa không trung nữa, người cũng không hoảng hốt như trước nữa.
Điện thoại nằm yên trên bàn được vài phút lại đổ chuông.
Giang Ảnh tưởng là Tư Nguyên lại nghĩ ra gì đó muốn nhắc nhở cô, nên nhanh chóng ngồi dậy cầm lấy điện thoại, sau khi lướt qua màn hình cô hơi sững sờ một lúc, không nghĩ rằng Trác Thành lại gọi đến.
“Em đây, có việc gì vậy” cô có chút ủ rũ nói.
“Anh đã xem bài báo đăng trên mạng rồi, có cần anh giải quyết giúp em không?” Trác Thành nói thẳng vào vấn đề.
“Thật ra em cũng vừa nghĩ như vậy.” Giang Ảnh cũng không khách sáo, thành thật nói: “Nhưng trước tiên công ty phải họp thảo luận phương án giải quyết đã.”
Trác Thành nghe cô nói vậy, có chút kinh ngạc ngoài ý muốn, lại có chút vui mừng nhỏ: “Nghĩ như vậy mới là đúng, em rốt cuộc cũng không khách sáo với anh nữa rồi.”
“Bọn em trước tiên cứ làm đi, bất cứ khi nào nếu có việc gì cần thì nói với anh.” Trác Thành an ủi cô: “Đừng lo, đây không hoàn toàn là chuyện xấu. Anh nghe trợ lý Lưu nói, hiện tại ít nhất trong chủ đề tán gẫu trong phòng trà của Trác Thị thì đã có vài phút bàn về Lớp học Khải Tư thôi.”
Giang Ảnh nghe anh nói vậy, mặc dù tâm tình vẫn chưa tốt lên là bao, nhưng cũng không còn ủ rũ không phấn chấn như nãy nữa, khóe miệng có chút khó khăn giật giật, chỉ nói “Ừm” trong điện thoại.
“Dù bận thế nào cũng không được quên ăn cơm đấy.” Giọng nói của Trác Thành vẫn bình tĩnh ôn hòa như mọi khi: “Phát sinh ra chuyện như thế này anh biết ngay em lại không có tâm trạng để ăn uống, nên đã giúp em đặt một chút đồ ăn nhẹ, ít hay nhiều cũng phải ăn vài miếng.”
“Em biết rồi.” Giang Ảnh chống tay lên cằm, cảm thấy trong lòng bình tĩnh hơn nhiều, khó chịu cũng giảm xuống bảy tám phần, “Anh cũng nhớ ăn cơm đúng giờ nhé.”
Trác Thành lại dặn dò cô hai câu sau đó hai người kết thúc cuộc gọi.
Cúp điện thoại không lâu thì đồ ăn mà Trác Thành mua cho cô cũng tới.
Mở ra nhìn một chút, vậy mà lại là món cháo cá lăng của quán cháo mà bọn họ từng ăn trước đó, hơi nóng bốc lên vừa thơm lại mềm, bên cạnh còn có vài món ăn kèm.
Giang Ảnh ngồi xuống rồi cầm lấy cái thìa nhỏ múc từng muỗng cháo, chầm chậm lắc đầu thổi rồi cho vào miệng.
Cuộc điện thoại với Trác Thành cùng với bát cháo cá lăng trắng khiến lòng cô trầm xuống.
Cô vừa rồi nói rằng muốn Trác Thành giúp đỡ là lời nói thật.
Nhưng bây giờ cô đã không còn như trước nữa, trước đó để ranh giới trong lòng được gìn giữ từng tí từng tí một, xảy ra việc gì cũng im lặng không nói gì, làm cho Trác Thành bên cạnh phải sốt ruột lo lắng cho cô.
Chẳng qua là vừa rồi cô không có một chút manh mối nào cả, chỉ muốn đợi đến lúc Tư Nguyên quay về trước tiên xem Tư Nguyên nói gì đã.
Lúc này cô mới bình tĩnh lại, chính món cháo cá lăng đã giúp suy nghĩ của cô trở nên tỉnh táo hơn.
Hiện tại các thảo luận trên mạng chỉ xoay quanh bài báo này và Lớp học Khải Tư, thảo luận rất sôi nổi nhưng trên thực tế chưa một bên nào liên quan đến vụ việc lên tiếng cả.
Đương nhiên Lớp học Khải Tư bọn họ không cần nói bất cứ gì, tối thiểu thì lời tuyên bố sẽ được phát trên các nền tảng xã hội sau khi cuộc họp được tổ chức và thống nhất ý kiến.
Hai bên trường học càng không thể phát biểu dưới góc độ như của bài báo kia được, vì căn cứ theo báo cáo phản hồi, hiệu quả tốt của lớp học trực tuyến qua mạng của các trường học thí điểm trong học kì này có thể nhìn thấy rõ.
Hơn nữa hiện tại về phương diện chính sách hỗ trợ không có bất kỳ thay đổi nào.
Vì vậy hiển nhiên tại thời điểm này không nên cố gắng dìm chuyện này xuống, mà cần phải giải quyết thật uyển chuyển.
Thay vì nhờ Trác Thành giúp đỡ làm giảm mức độ phổ biến của bài báo xuống, chi bằng Khải Tư tự mình đứng ra giải thích rõ, công khai bày tỏ thái độ, trình bày kết quả thực tế và tình hình chân thật của dự án lớp học trực tuyến được đồng bộ hóa, ngược lại còn có thể làm cho nhiều người hiểu rõ về lớp học trực tuyến được đồng bộ hóa, cũng hiểu hơn về Lớp học Khải Tư của bọn họ.
Huống hồ, cách nói trong bài báo kia rõ ràng vẫn có chút phiến diện, thật sự Khải Tư của bọn họ rất tốt, bởi vì trong suốt học kỳ, Giang Ảnh luôn giữ liên lạc với các nhà trường khác nhau và dữ liệu phản hồi luôn có sẵn.
Điều duy nhất cần làm bây giờ là phải tìm hiểu xem tình hình thực tế của học sinh được đề cập trong bài báo. Trường thí điểm nơi học sinh này theo học đã không đề cập đến học sinh này trong dữ liệu gửi cho Giang Ảnh.
Giang Ảnh trầm ngâm húp cháo, đến khi bát cháo cạn thấy đáy, cô đã sắp xếp tốt hết tất cả những suy nghĩ của mình, chỉ đợi một lúc khi tại cuộc họp sẽ đề cập với Tư Nguyên.
Sau khi cô ăn xong, dọn dẹp xong thì đi đến phòng trà rót một tách cà phê, lúc trở lại phòng làm việc của mình vừa ngồi xuống thì Tư Nguyên đã hùng hùng hổ hổ quay lại.
Sau khi trở về, Tư Nguyên không hề nghỉ ngơi, lập tức gọi Khải Chi, Giang Ảnh và trợ lý của Giang Ảnh cùng nhau vào phòng họp.
Tư Nguyên trước tiên nói ra suy nghĩ của cô ấy, điều này cùng với suy nghĩ lúc nãy của Giang Ảnh gần giống nhau, chỉ là Tư Nguyên thì trực tiếp hơn.
“Sự việc này xảy ra đột ngột. Tuy rằng áp lực từ dư luận hiện tại là rất lớn, nhưng đối với chúng ta mà nói, đây cũng là cơ hội hiếm có.”
“Phản hồi của trường học đều đặt ở đây, thành tích của lớp học thí điểm tốt hơn đó là sự thật.”
“Chúng ta không làm gì sai, thậm chí là đang bước một bước gian nan để làm một chuyện đúng đắn.”
“Nếu đã như vậy thì tại sao chúng ta không cho người khác biết?”
“Không chỉ muốn để người khác biết, mà còn phải làm cho mọi người nhớ tới Lớp học Khải Tư của chúng ta, nhớ rằng đó là Khải Tư của chúng ta- một công ty khởi nghiệp chưa tạo được chỗ đứng vững chắc của riêng mình đã đảm nhiệm dự án phi lợi nhuận này.”
Lời nói của Tư Nguyên rất chắc chắn và mạnh mẽ, thẳng thắn không vòng vo, nói năng có khí phách. Một số người gật đầu tán đồng thậm chí còn có chút phấn khích.
“Trên đường trở về tôi đã liên hệ với công ty quan hệ công chúng, công ty PR Bác Á có một khách hàng đã hẹn hội trường nhưng lại phá hợp đồng không làm. Tôi đã thỏa thuận với họ rồi.” Tư Nguyên cầm cốc lên rồi uống hết nước trong đó, “Chúng ta không tuyên bố trên mạng mà chúng ta sẽ trực tiếp tỏ chức họp báo vào mười giờ ba mươi sáng thứ năm.”
Giang Ảnh hơi ngạc nhiên, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại thì thấy trong tay bọn họ có rất nhiều tài liệu có lợi, thay vì phát biểu trên mạng thì chi bằng trực tiếp mở họp báo vẫn là tốt hơn, giải thích rõ ràng một lượt về mọi chuyện về các bài báo và các câu hỏi của phương tiện truyền thông, hiệu quả hiển nhiên sẽ tốt hơn.
Chỉ là hôm nay đã là thứ hai rồi, nếu tổ chức vào thứ năm… Giang Ảnh do dự một lúc nhưng vẫn nói với Tư Nguyên.
“Trước khi cậu quay lại, tớ đã sắp xếp tất cả tài liệu trong tay gần xong rồi.” Giang Ảnh nói: “Điều duy nhất còn thiếu chính là tình hình chi tiết của học sinh trong bài báo đó.”
“Trong lúc họp báo nhất định sẽ có câu hỏi liên quan đến học sinh này.”
“Tớ muốn đi đến trường thí điểm để tìm hiểu, có thể tìm được giáo viên phụ trách của học sinh đó thì càng tốt.”
“Được rồi, hôm nay là thứ hai vẫn còn thời gian, tớ muốn đến thành phố C một chuyến.”
Tư Nguyên nghe Giang Ảnh nói vậy nhanh chóng gật đầu đồng ý, “Có lý, chúng ta cần phải chuẩn bị đầy đủ.”
“Chỉ là…” Tư Nguyên có chút do dự: “Trong trường hợp cậu không quay về kịp để tham gia cuộc họp báo thì sẽ rất mất thời gian để gặp người liên hệ ở thành phố C.”
“Ngay sau khi tìm hiểu được tình hình tớ sẽ sắp xếp và gửi cho cậu ngay. Tớ sẽ cố gắng hết sức để quay về trước buổi họp báo, nếu không về kịp thì cũng không ảnh hưởng đến phần nội dung này.”
“Được.” Tư Nguyên dứt khoát quyết định: “Vậy cậu đi nhanh về nhanh, trước khi xuất phát hãy gửi cho tớ phản hồi của trường học trong toàn bộ học kỳ nhé.”
Giang Ảnh gật đầu “Được, bây giờ tớ sẽ gửi cho cậu. Sau đó tớ sẽ mua vé máy bay gần nhất rồi xuất phát.”
Sau khi cả hai người đều đạt được sự nhất trí, Tư Nguyên và những người khác tiếp tục thảo luận chi tiết vấn đề, còn Giang Ảnh trở lại văn phòng, trước tiên là gửi tài liệu đã sắp xếp cho Tư Nguyên, sau đó cầm theo một chiếc máy tính và một chồng tài liệu rời khỏi công ty, chuẩn bị quay về Thiên Diệt Lan Hồ để thu dọn hành lý.
Lúc này không phải giờ cao điểm tan sở, vì vậy nên cô bắt taxi không lâu sau đó đã về đến Thiên Diệt Lan Hồ.
Lúc trên đường cô đang định xem vé máy bay gần nhất thì Trác Thành gọi điện tới.
Cô nói với Trác Thành về sự tình về việc cô phải nhanh chóng đến thành phố C ngay lập tức, và đang trên đường tở về Thiên Diệt Lan Hồ lấy đồ.
Trác Thành không nói gì chỉ bảo cô đừng lo lắng và đi đường chú ý an toàn.
Sau khi vội vàng cúp điện thoại, cô mở ứng dụng trên điện thoại để đặt mua vé, cô nhìn vào màn hình một hồi thì thấy hoa mắt, có chút khó chịu.
Cô lại vội liếc màn hình một lần nữa nhìn vé thừa vẫn còn dư nhiều, nên tắt màn hình điện thoại dựa đầu vào kính xe nhắm mắt một chút.
Sau khi xuống xe bước nhanh vào nhà, mở cửa nhà ra cô không thay giày đã chạy luôn vào nhà.
Vừa ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra Trác Thành mang theo một vali từ trong phòng ngủ đi ra.
“Anh đã thu dọn đồ đạc rồi, vali của em anh cũng lấy ra rồi, nhanh thu dọn hành lý đi.” Trác Thành đi tới phòng khách đặt vali xuống rồi nói với cô.
Giang Ảnh sững sờ, vô thức dụi dụi mắt, vẫn không có phản ứng gì.
“Hai tiếng sau mới bay, tài xế đã đứng đợi ở dưới lầu rồi.” Trác Thành nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô có chút buồn cười, tiến lên phía trước ôm cô đi về phía phòng ngủ: “Em mau đi thu dọn đồ đi, đừng ngây người nữa.”