Chương 140: Kiếp số

Edit: Xiaoxi Gua
Pháo hoa liên tục bay lên không trung, đỏ tím xanh lam vàng, pháo hoa rực rỡ, làm cho mấy thuyền nhỏ chung quanh cũng nhao nhao đứng yên quan sát.
Mộc Ân quay đầu nhìn về Lục Phong Miên cười cười: “Cũng không biết là ai đốt, chúng ta thực sự đúng lúc.”


Nụ cười của cô như ánh nắng, dưới sự chiếu rọi pháo hoa, tăng thêm mấy phần xinh đẹp.
Trong lòng Lục Phong Miên hơi động, một tay nắm vai cô, nghiêng xích lại gần, môi mỏng tìm kiếm cánh môi mềm mềm hôn xuống.
Nhưng cứ lúc này, con cá trong nước kinh hãi, đột nhiên nhảy lên một cái ra khỏi mặt nước.


Mộc Ân nghiêng mắt bắt gặp, trở nên kích động: “Cháu nhìn thấy cá.”
Nói rồi tránh khỏi Lục Phong Miên chạy tới, nắm một nắm thức ăn từ trong túi ném xuống dưới cho ăn.
Bọn cá bị mồi ngon hấp dẫn, tung nhảy vọt khỏi mặt nước, nhất thời ba ba vung đuôi, cảnh tượng rất sinh động.


“Chú Lục mau nhìn, thật là đẹp.” Mộc Ân ào ào vung thức ăn cho cá, mượn ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, nhìn con cá trong nước càng thêm rõ ràng: “Chú nhìn trên bụng màu vàng có mang theo màu bạc kìa, lần đầu tiên cháu nhìn thấy loại hoa văn này.”


Lục Phong Miên thuận theo cô chỉ nhìn lại một chút, ánh mắt cuối cùng vẫn là dừng lại trên nụ cười ở khuôn mặt xinh đẹp, và đôi môi anh không có hôn được kia.
Cho cá ăn xong, pháo hoa cũng ngừng, mặc dù Mộc Ân đáng tiếc không thấy toàn bộ hành trình, nhưng mà cũng vẫn là chơi rất tận hứng.


Cô quay người, phát hiện trên khuôn mặt lạnh lùng của Lục Phong Miên lộ ra một tia uể oải, giật mình: “Chú Lục?”
“Cái gì?” Lục Phong Miên đáp.
“Chú không sao chứ?” Mộc Ân tiến lên kéo anh: “Có phải buồn ngủ hay không?”


available on google playdownload on app store


“Không có, thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đi.” Lục Phong Miên kéo cô tiến vào khoang thuyền, chèo thuyền trở lại bên bờ.
Trên đường trở về, Mộc Ân luôn cảm thấy Lục Phong Miên có chút không giống với lúc đến.


Giống như một tia thất vọng sau sự chờ mong, trong mắt cũng có trạng thái nghi ngờ khó hiểu, còn thường xuyên sẽ ngơ ngác một hồi, cô phải gọi mới hồi phục tinh thần lại.
“Chú Lục, chú thật không buồn ngủ?” Lúc xe lái về đến nhà, Mộc Ân thực sự nhịn không được hỏi một câu.


“Không có.” Lục Phong Miên nắm tay cô trong lòng bàn tay của mình: “Em buồn ngủ sao?”
“Không có.” Mộc Ân lắc đầu, luôn cảm thấy anh có chút không quan tâm.
Nhưng mà anh nói không có việc gì, cô cũng không hỏi nữa.
Trở lại biệt thự, hai người trở về phòng của mình thay quần áo.


Mộc Ân rất nhanh thay xong quần áo ở nhà, nhớ đến Lục Phong Miên khác thường, đến phòng tìm anh.
Nhưng Lục Phong Miên không ở trong phòng, cô tìm một vòng trong hành lang, lúc đi ngang qua thư phòng nghe được bên trong truyền đến tiếng bác Phó.
“Lục gia, tôi cũng đều đọc những điều viết trong sách đó rồi.”


Sách?
Mộc Ân ngừng chân, lại nghe thấy giọng Lục Phong Miên: “Biểu hiện của cô ấy không giống với những gì bác nói…
Cô ấy?
Là ai?
Cái gì không giống?
Mộc Ân một trận nột buồn bực, đang muốn lại nghe thêm, một người hầu bưng một đĩa hoa quả lên lầu.


Chuyện nghe lén việc này để cho người ta nhìn thấy thì thực sự không tưởng tượng nổi, cô chỉ có thể về phòng của mình trước.
Thời gian Lục Phong Miên nói chuyện với bác Phó hơi dài, lâu đến dương khí chỗ Mộc Ân hao hết sạch, Lục Phong Miên đều không tìm đến cô.


Ngược lại là Trần Uyển Di tìm cô tức giận, từ cửa bay vào.
“Ân Ân, nghĩ gì thế?”
“Không nghĩ gì cả?” Mộc Ân vô ý thức phủ nhận, lập tức nhớ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn Trần Uyển Di: “Uyển Di, chị vừa ở đâu vậy?”


“Chị, chị ở thư phòng nha.” Trần Uyển Di cười tủm tỉm bay tới bay lui: “Quân gia đang nói chuyện với ông chú kia, chị nghe thú vị, liền nghe trong chốc lát.”
Mộc Ân đang tò mò chuyện này, nghe vậy vội vàng ngồi thẳng, hỏi: “Chị nghe được cái gì?”


“Nghe được bọn họ đang nói một quyển sách, là liên quan tới yêu đương.” Trần Uyển Di nói: “Dường như là ông chú kia giúp quân gia tìm, quân gia dựa vào đó hẹn em ra ngoài, kết quả hoàn toàn không giống với những gì trong đó viết, xem phim kinh dị em không sợ chút nào, cũng không có nhào vào trong lòng quân gia, còn có du lịch sông hồ gì đó, cũng không có hôn em trong bầu không khí tốt nhất, còn có…”


“Ngừng!” Mộc Ân tranh thủ thời gian khoát tay ngắt lời cô ấy, sợ cô ấy nói ra điều gì đó xấu hổ hơn.
Trong nhà có con ma, thật sự là một chút riêng tư cũng không có, còn may con ma này chỉ có cô mới có thể trông thấy, nếu không bao nhiêu bí mật của Lục Phong Miên đều bị truyền đi.


Cô lại hỏi: “Sau đó thì bác Phó nói thế nào?”
“Chú già đó rất xấu hổ, nói khi đó ông ấy đều là bị ép duyên, thê tử ch.ết sớm, cũng chưa từng yêu đương, không hiểu những điều này.” Trần Uyển Di nhún vai.
“…” Mộc Ân.
Cũng là khổ cho bác Phó.


Cuối cùng cô cũng hiểu nguyên nhân đoạn đường này Lục Phong Miên khác thường, ngẫm lại lại cảm thấy có chút đáng yêu.
Người này thế mà còn tìm quyển bí kíp yêu đương, dựa vào đó mà làm, đáng tiếc chính mình cũng không có làm theo những gì anh muốn.


Nghĩ đến đêm nay người kia có đủ loại mất mác, Mộc Ân đột nhiên có chút hiếu kỳ trong quyển sách kia viết cái gì, hỏi Trần Uyển Di: “Quyển sách kia đâu?”


“Ngay tại thư phòng đó, bị chú già kia bỏ vào trong ngăn kéo.” Trần Uyển Di cũng là thích góp vui: “Em muốn xem hả, vừa vặn bọn họ bây giờ không có ở đấy, chúng ta nhanh lên đi.”
“Đi.” Một người một quỷ cùng chung chí hướng, đi về phía thư phòng.


Không khéo chính là, Mộc Ân ra khỏi phòng thì gặp được Lục Phong Miên tại hành lang.
Lục Phong Miên đưa tay kéo tay cô, Trần Uyển Di bên cạnh đã không thấy tăm hơi.
Sáng ngày hôm sau, sau khi Lục Phong Miên rời đi, Mộc Ân mới tìm được quyển sách kia tại thư phòng.


Lục Phong Miên cũng sẽ không khóa tủ, ngăn kéo tự nhiên cũng là kéo một phát liền mở.
Cô cầm quyển sách “100 điểm yêu đương” có bìa màu lam nhạt kia ra, Trần Uyển Di cũng tràn đầy phấn khởi lại gần nhìn.
Mộc Ân lật ra một tờ.


“Xem một bộ phim kinh dị trong rạp chiếu phim, cô ấy sợ hãi co lại trong lòng của bạn, bạn ôn nhu ôm cô ấy.”
“Ôi trời ơi!” Trần Uyển Di bụm mặt kêu một tiếng.
Mộc Ân bất đắc dĩ nhìn cô ấy một cái, tiếp tục xem.


Ăn một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến trong nhà hàng, hai người uống rượu vang, lúc hơi say rượu nhìn nhau chăm chú, bạn mời cô ấy ở lại khách sạn thưởng thức một buổi tối lãng mạn…


Đi dạo dưới những ánh đèn sáng chói bên bờ sông, pháo hoa huy hoàng, lúc bầu không khí vừa vặn, hai người tựa sát trên thuyền hôn môi.
Đứng phía trước cửa sổ khách sạn ngắm đèn ngắm trăng, cô ấy ngủ trong lòng của bạn, bạn hôn nhẹ trán của cô ấy.


Trong đó viết không ít những chuyện giữa người yêu có thể làm, nhìn qua đều rất lãng mạn, chỉ là nghĩ đến kết quả thực tiễn tối hôm qua của Lục Phong Miên, Mộc Ân liền không nhịn được muốn cười.


Sau khi nhận ra mị lực của Lục Phong Miên, cô cảm thấy Lục Phong Miên có những điểm đáng yêu, đột nhiên cảm thấy không có chút nào sợ anh.
Không chỉ không sợ, còn có chút đau lòng Lục Phong Miên tỉ mỉ chuẩn bị nhiều như vậy, lại không đạt được kết quả mình mong muốn.


Không đành lòng để anh thất vọng, Mộc Ân quyết định ban đêm lại hẹn Lục Phong Miên ra ngoài một lần, trở về phòng gọi cho Lục Phong Miên.


Ý cô muốn hẹn Lục Phong Miên một lần như là có qua có lại, sau khi điện thoại được kết nối thì lại đột nhiên nghĩ đến, dường như hẹn hò vẫn là phải Lục Phong Miên tự mình sắp xếp, anh mới có thể có cảm giác thành công.


Thế là tạm thời sửa lại lời nói: “Chú Lục, những chỗ tối hôm qua chúng ta đi chơi đều rất thú vị, đêm nay chúng ta lại đi một lần đi, tối chú có thời gian sao?”


“…” Đầu điện thoại bên kia có chút dừng lại một lát, dường như là có chút ngoài ý muốn với đề nghị này của cô, sau đó nói: “Có, tối nay tôi về sớm một chút đón em.”
“Được, vậy cháu chờ chú.” Mộc Ân cười cúp điện thoại.


Ban đêm, giống như thời gian hôm qua, hai người lại đi đến rạp chiếu phim.
Mộc Ân vốn cho rằng Lục Phong Miên sẽ cùng giống như hôm qua đặt bao hết, vào mới phát hiện, bên trong ngồi đầy người.
Phòng chiếu phim khu VIP gồm 11 hàng ghế, không còn chỗ ngồi.


Những người này nhìn có độ tuổi sắp xỉ nhau, mặc quần áo đơn giản, ngoại trừ áo thun màu đen thì chính là áo sơ mi trắng, trong tay từng người ôm hộp bắp rang, tay vịn ghế ngồi có đặt ly coca, yên tĩnh im ắng nhìn màn ảnh, vô cùng đồng đều.
Nhìn như quân đội.


Trong đầu Mộc Ân chợt lóe lên ý nghĩ này, ngay sau đó bị Lục Phong Miên kéo đến hai ghế hàng giữa ngồi xuống.
Tay vịn trên ghế có đặt vào bắp rang, coca cùng một đồ ăn vặt, so với lần trước, chuẩn bị cũng rất đầy đủ.
Phim mở màn, Mộc Ân cầm lấy một hộp bắp rang thả trên chân.


“Ma quái” là bộ phim kinh dị đầu tiên Lâm Như Uyên diễn xuất sau khi debut được ba năm, lúc ấy cũng nhận được những bình luận tốt.
Nhìn bóng dáng anh trai quen thuộc xuất hiện trên màn ảnh, Mộc Ân bỏ hai miếng bắp rang vào trong miệng.
Răng rắc răng rắc.
Chung quanh cũng truyền tới âm thanh những người khác ăn bắp rang.


Nhưng mà thanh âm này không giống với bình thường cô nghe được rạp chiếu phim – cực kỳ có quy luật.


Mộc Ân quay đầu nhìn, phát hiện những người đàn ông chung quanh cầm bắp rang, bỏ vào trong miệng, nhấm nháp ăn xong, lấy thêm một cái nữa… tần suất vô cùng giống nhau, giống như tư thế trong quân đội, đồng loạt như lúc hành quân đi đều.
Cô như có điều suy nghĩ, nhìn thoáng qua Lục Phong Miên: “Chú Lục?”


“Ừm.” Lục Phong Miên cúi đầu xích lại gần.
“Những người này…không phải là những quân nhân trong doanh trại nào đó trong quân đội của chú chứ?” Mộc Ân dở khóc dở cười hỏi.
Sự thật bị vạch trần, Lục Phong Miên cũng không hề ngại, bình tĩnh nói: “Là tiểu binh của tiểu đoàn A3.”


“…” Mộc Ân. Quả nhiên!
Những người này thực sự quá rõ ràng, xem phim không chớp mắt, ngay cả động tác ăn bắp rang đều đồng loạt như cúi chào.
Điều này khiến cô sinh ra một loại cảm giác trang nghiêm, đưa cho Lục Phong Miên một miếng bắp rang, cười nói: “Đám người này thật thú vị.”


Môi mỏng Lục Phong Miên khẽ nhếch, ăn hết bắp cô đưa, đầu lưỡi không cẩn thận đụng phải đầu ngón tay của cô, nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ trên đó.
Cảm giác ngứa ngứa khiến Mộc Ân co rụt lại, đánh bạo chọc trên gò má anh một chút: “Chú Lục cũng rất thú vị.”


Thế mà tìm một đám thuộc hạ bồi xem phim, cũng chỉ anh nghĩ ra được.
Cảm thấy buồn cười, Mộc Ân lại chọc trên cằm anh một chút.
Ánh mắt Lục Phong Miên chuyển sang âm trầm, bắt lấy cái tay không thành thật của cô ép trên đùi mình, lại gần hôn lên khóe môi cô.


Hơi thở ấm nóng của người đàn ông hoàn toàn bao phủ lấy cô, một tay nhẹ nâng phía sau cổ cô ôn nhu vuốt ve, môi mỏng trằn trọc cũng cực kỳ nhu hòa.
Cái hôn ấm áp đưa tình này cũng không khiến cho người ta cảm thấy bài xích, nhưng chung quanh đều là người, kiểu gì cũng sẽ ngại ngùng.


Một cái tay khác không bị trói buộc của Mộc Ân đẩy Lục Phong Miên, nhắc nhở: “Chú Lục…ừm… có người…”
“Bọn họ không dám nhìn.” Lục Phong Miên đưa tay che khuất ánh mắt của cô, hôn sâu hơn.


Nụ hôn vừa kết thúc, đầu Mộc Ân trống rỗng, ngay cả phim đang diễn cái gì đều nhìn không rõ, chỉ ngơ ngác dựa vào trong lòng Lục Phong Miên.
“Thích không?” Lục Phong Miên lấy bắp rang, đút vào miệng cho cô.
Mộc Ân cho là anh đang nói đến đồ ăn vặt, đáp thích, há mồm ăn.


Lục Phong Miên hận không thể dày vò cô kéo vào trong ngực, mắt sắc nhìn chằm chằm hai má phình lên của cô, liên tục đút cho cô ăn.






Truyện liên quan