Chương 141: Tay mò là thật, mắt thấy là giả

Edit: Xiaoxi Gua
Trong phim, con ma vẫn luôn ẩn nấp trốn tránh rốt cục cũng xuất hiện trên màn ảnh, chung quanh đột nhiên bộc phát những tiếng thét: “A….”
Mộc Ân sắp ngủ thiếp đi, bị thanh âm này làm giật nảy mình, tóm chặt lấy tay Lục Phong Miên.


“Sợ?” Lục Phong Miên dường như rất hài lòng với phản ứng của cô, môi mỏng dán bên tai cô ấm giọng nói: “Đừng sợ, đều là giả.”
Mộc Ân nghĩ đương nhiên cô biết phim đều là giả, cô là bị tiếng thét của đám thuộc hạ này hù dọa đấy!


Nhưng cô lại không dám nói, sợ Lục Phong Miên trở về răn dạy đám tiểu binh vô tội này.
Hiệu quả khỏi nói chính là rạp chiếu phim đang ở trong một bầu không khí cực kì quỷ dị và buồn cười, thỉnh thoảng bộc phát những tiếng thét đều đều, thanh âm hùng hậu to rõ, giống như là tiếng hò hét cổ vũ.


Đám tiểu binh đã ăn xong bắp rang, âm thanh rộp rộp ăn bắp liền biến âm thanh ừng ực uống nước ngọt.
Phim chiếu hết, đám người xếp hàng, bước đều như duyệt binh, rời khỏi rạp.


Mộc Ân nhìn thấy mà tặc lưỡi không thôi, chờ bọn họ đều đi hết sạch, nói với Lục Phong Miên: “Những cậu tiểu binh dưới tay của chú rất đẹp trai nha.”
“…” Lục Phong Miên đờ đẫn trong nháy mắt, mi tâm nhíu lên: “Rất đẹp trai?”


“Vâng.” Mộc Ân đứng lên: “Giống như duyệt binh, xếp thành hàng, thật thú vị.”
Nghe cô khen chính là tư thế quân đội mà không phải một người nào đó, sắc mặt Lục Phong Miên hơi hòa hoãn lại, nói: “Em thích xem duyệt binh, tôi có thể dẫn em đến quân đội xem.”


available on google playdownload on app store


“Được.” Mộc Ân vòng lấy cánh tay anh: “Chờ có thời gian.”
…..
Sau đó giống như tối hôm qua, đi Cung Các Hiên.
Không giống chính là lần này Lục Phong Miên không có chọn tầng cao nhất, mà là chọn phòng bao ở tầng dưới.


Căn phòng độc lập, cửa đóng lại ai cũng không thể nhìn thấy bên trong, tự nhiên sẽ không có người lại đến bắt chuyện.
Lục Phong Miên mở một bình rượu đỏ, uống cùng Mộc Ân.
Trước đó Mộc Ân ăn nhiều bắp rang, cũng không thấy đói, nên ăn rất ít đồ ăn, uống nhiều rượu vang.


Mới uống rượu này thì không cảm thấy cái gì, nhưng càng về sau càng thấy thay đổi lớn, lúc sắp ăn xong bữa tối, Mộc Ân cũng cảm giác đầu óc hơi choáng, say ngã trên người Lục Phong Miên.
Hai người chọn một phòng có khách sạn có thể ngắm nhìn phong cảnh phía dưới ở lại một đêm như ý nguyện.


Mặc dù bởi vì Mộc Ân say, nên không thể ôm ấp nhau ngồi bên bệ cửa sổ thưởng thức phong cảnh, nhưng thỏa sức một phen ở trên chiếc giường lớn mềm mại, mà cũng cảm thấy không đủ.


Trong hoàn cảnh tương đối mới mẻ, làm chuyện này cực kỳ kích thích, sau đó Mộc Ân cũng không quá biết mình ngủ thiếp đi lúc nào, tóm lại là một đêm này có chất lượng giấc ngủ cực kỳ tốt.


Sáng sớm hôm sau, cơ thể nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái, Mộc Ân biết Lục Phong Miên đã ôm cô tắm rửa qua.
Hai người ăn sáng tại khách sạn, lúc ra cửa Mộc Ân hỏi: “Hôm nay chú Lục muốn đi quân đội sao?”
“Không cần đi.” Lục Phong Miên nói: “Tôi ở bên cạnh em.”


Mộc Ân nhìn lên trời sắc còn sớm, nhớ lại cũng không có việc gì làm, nói: “Vậy cháu muốn đi công viên trò chơi.”
Có thể là nghỉ ngơi ở nhà vài ngày, quá ngột ngạt, lại hoặc là bởi vì ở cùng với Lục Phong Miên, cô rất vui vẻ, cho nên từ buổi sáng đến giờ hứng thú dâng trào.


“Công viên trò chơi?” Lục Phong Miên rõ rang có chút chần chờ.
“Đúng vậy, cháu muốn đi công viên trò chơi từ rất lâu rồi, nhưng vẫn luôn không có người đi cùng, vừa vặn hôm nay chú có thời gian, cùng đi mà!” Mộc Ân lôi kéo cánh tay của anh lắc lắc.


Lục Phong Miên chính là thích sự nũng nịu của cô, Mộc Ân vung vung khiến anh vui vẻ, thế là anh gật gật đầu: “Được.”
Hôm nay là ngày trong tuần, nhưng cho dù là như vậy, người đến công viên trò chơi cũng không phải số ít.


Lục Phong Miên cùng Mộc Ân xếp hàng mua vé, không đầy một lát liền đi vào khuôn viên trò chơi.
“Muốn chơi cái gì?” Lục Phong Miên lần đầu tiên tới công viên trò chơi, nhưng cũng không cảm thấy có cái gì mới lạ, hết thảy đều vì vui vẻ của Mộc Ân.


“Đầu tiên không chơi, cháu có thứ muốn mua.” Lục Phong Miên bị Mộc Ân lôi kéo đến khu vực bán hàng, nhưng chưa đi được hai bước, liền bị Mộc Ân níu lại đi ngược lại với hướng cô đang muốn đi.


Mặc dù số lần Mộc Ân đến công viên trò chơi cũng không phải quá nhiều, nhưng so với người mới như Lục Phong Miên, Mộc Ân vẫn tương đối nhiều hơn một chút.


Mộc Ân nhớ kỹ lúc trước kia, khi ấy cô cũng không còn quá nhỏ, đi theo bạn đến công viên trò chơi, khi đó là cuối tuần, trong công viên trò chơi đặc biệt nhiều người, nhất là các cặp đôi yêu nhau, khiến Mộc Ân vô cùng hâm mộ.


Lúc đó cô quyết tâm, về sau có bạn trai, nhất định phải cùng anh tới công viên trò chơi một lần, giống như những đôi yêu nhau bình thường, làm tất cả những chuyện người yêu nhau nên làm.
Nhưng kiếp trước Giang Minh Tu cũng không thích nơi này, cho nên cô vẫn chưa thể đạt được nguyện vọng.


Bây giờ có Lục Phong Miên đi theo, chỗ đầu tiên cô chọn, chính là những cửa hàng bán đồ đôi trong công viên trò chơi.
Bên trong trưng bày rất nhiều những sản phẩm tình nhân, có áo đôi, mũ đôi, và rất nhiều các loại cài tóc đủ hình đủ kiểu.
“Muốn mua gì?” Lục Phong Miên hỏi.


Thấy anh không có chút nào ghét bỏ, Mộc Ân nhìn cài tóc đôi treo trên tường, trong lúc nhất thời không quyết định được: “Rất nhiều thứ đều muốn, chú Lục thích cái nào?”
Giống tình huống bình thường, lúc này người đàn ông đều sẽ nói; “Nếu đều thích, vậy mua tất cả đi.”


Nhưng Lục Phong Miên lại không giống, anh thấy Mộc Ân nhìn mấy cái kẹp tóc do dự không quyết, liền lấy mấy cài tóc xuống xuống, từng cái từng cái giúp Mộc Ân thử đeo lên, sau đó đánh giá lần lượt.


Mãi cho đến tất cả cài tóc đều thử xong, Lục Phong Miên mới cầm lấy một cái trong đó, sau đó nói: “Đôi này là đẹp nhất.”
Lục Phong Miên không biết là, Mộc Ân nhìn Lục Phong Miên giúp mình đội từng cái từng cái để xem thử hiệu quả, trong lòng không biết có bao nhiêu ngọt ngào.


Vừa vặn Lục Phong Miên cầm lên cái này, xác thực Mộc Ân cũng rất thích, cho nên cô càng thêm vui vẻ.
Đặc biệt là Lục Phong Miên nói rằng cái này một đôi đẹp nhất, mà không phải cái này đẹp nhất.
Khi Mộc Ân do dự, anh không hề qua loa nói rằng nếu thích thì mua hết.


Mộc Ân cầm một đôi cài tóc tình nhân trong tay, đi theo Lục Phong Miên ra khỏi cửa hàng bán đồ đôi, sau đó liền vội vàng cài trên đầu mình, sau đó lại tỉ mỉ giúp Lục Phong Miên cài lên.


Sau khi Lục Phong Miên mang cài tóc này, khí chất lạnh lùng đều bị đánh tan, cả người đều ôn hòa, lại có chút thú vị kỳ lạ.
Ròng rã một buổi chiều, Mộc Ân cùng Lục Phong Miên đều ở trong công viên trò chơi.
Xe cáp treo, đu quay ngựa, tàu lượn siêu tốc, thuyền hải tặc, v..v…


Cuối cùng hai người thật sự là không còn sức lực, ngồi lên đu quay, tạm thời nghỉ ngơi một chút.
“Chú Lục, chú đã từng nghe nói về truyền thuyết đu quay chưa?”


Mộc Ân ngồi trong đu quay, buồn bực ngán ngẩm nhìn đám người rộn rộn ràng ràng phía dưới, đột nhiên nhớ tới trước đó có nghe truyền thuyết đu quay, trong lúc nhất thời khơi dậy hứng thú.


“Có ý nghĩa gì?” Lục Phong Miên vốn là lần đầu tiên tới công viên trò chơi, cho nên tất cả những đồ vật trong công viên trò chơi, đối với anh đều là xa lạ, huống chi là những truyền ngôn không đáng tin cậy này.


“Nghe nói, nếu như hai người yêu nhau, cùng nhau ngồi đu quay, khi đu quay đến điểm cao nhất ôm hôn nhau, thì hạnh phúc cả một đời.” Mộc Ân một mặt ước mơ nói nói.


Truyền thuyết này là lúc cô đang học cấp ba nghe được, mặc dù lúc ấy bề ngoài cô khịt mũi coi thường, nhưng là trong lòng vẫn là tránh không được tưởng tượng về tình yêu nam nữ.


“Ân Ân là ám chỉ tôi sao?” Lục Phong Miên nhìn đôi mắt đang mơ ước sáng rực của Mộc Ân, một mặt cưng chiều nói.
“Ai ám chỉ chú? Cháu chỉ là đang nói tới chuyện liên quan truyền thuyết đu quay, là chú tự nghĩ là mình thôi.” Mộc Ân như cây ngay không sợ ch.ết đứng, nói hươu nói vượn.


Lục Phong Miên đột nhiên cảm thấy hoàn cảnh này rất tốt, ngoài cửa sổ là mặt trời chiều dư quang, làm nổi bật gương mặt có chút phiếm hồng của Mộc Ân, khiến cả người Mộc Ân đều lộ ra sự động lòng người.


“Ân Ân?” Lâu đến nỗi giống như trải qua một thế kỷ, Lục Phong Miên chậm rãi mở miệng.
“Cái gì?” Mộc Ân đáp lại nói, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lục Phong Miên.


Lúc ngẩng đầu có thứ gì đó âm ấm dính sát, Mộc Ân trừng to mắt, cũng chỉ có thể nhìn thấy lông mi nồng đậm của Lục Phong Miên nhẹ nhàng phe phẩy, óng ánh như dính phải một ít mật ong dưới ánh sáng mặt trời.


Một khắc này, gió nhẹ chạng vạng tối ôn nhu lướt qua đôi mắt của cô, âm thanh mọi người chơi đùa trong công viên trò chơi lập tức như biến mất, gió nhẹ tươi mát trong bầu trời đêm ngoài cửa sổ bay đến, quanh quẩn trên chóp mũi xen lẫn với hương vị bạc hà thoang thoảng trên người anh, khiến cho người ta thở dốc.


Đu quay vừa vặn dừng lại ở chỗ cao nhất.
Lúc này Mộc Ân nghĩ: đã nói hôn môi với người mình thích, bạn sẽ cảm giác toàn bộ không khí như có những bong bóng màu hồng phấn bay lên, toàn bộ bầu trời là pháo hoa chói lọi.


Thì ra là thật, Mộc Ân liếc mắt nhìn, xuyên qua cửa sổ đu quay, nhìn lên bầu trời, thật sự khiến cô trông thấy cả mảnh trời không trung tràn đầy pháo hoa, chói lọi chóa mắt, đồng thời rất lâu mới tiêu tan.


“Em đang suy nghĩ gì, sao không chuyên tâm?” Lục Phong Miên cảm nhận được Mộc Ân không chuyên tâm, thế là thuận tầm mắt của cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đã tối xuống, xa xa khói lửa lộ ra càng sáng tỏ, lóe lên mãi.


Mặt trời chiều ngã về tây, ngoài cửa sổ là một mảnh ánh sáng màu vàng đỏ, nhưng dù sao cũng không bằng người ngắm phong cảnh.
Thật lâu về sau Lục Phong Miên sẽ còn hồi tưởng lại chạng vạng tối hôm nay.


Hai người xuống khỏi đu quay, sắc trời đã hoàn toàn tối, buổi chiếu phim tối trong công viên trò chơi sắp bắt đầu, cho nên trong lúc nhất thời trong công viên trò chơi có thêm rất nhiều người.


Lục Phong Miên kéo tay Mộc Ân, cả một buổi chiều hai người đều ở trong công viên trò chơi, cho nên không có bao nhiêu hứng thú với buổi chiếu phim tối.
Thế là hai người xuyên qua đám người chen chúc, đi đến lối ra.


Có lẽ là nụ hôn trên đu quay, lòng Mộc Ân vẫn không có thể hoàn toàn bình tĩnh trở lại, cho nên trên đường đi hai người đều rất yên tĩnh, mãi cho đến khi hai người đi ra công viên trò chơi, sau khi ngồi lên xe, bầu không khí mới tiếp tục sinh động.


“Thời gian cũng không sớm, ăn một chút gì rồi chuẩn bị trở về.” Lục Phong Miên khởi động xe, nhìn Mộc Ân ngồi bên cạnh ghế tài xế hỏi ý kiến.


Nhắc đến ăn bữa tối, Mộc Ân mới cảm thấy có chút đói bụng, nhưng là cô đã sớm muốn mang Lục Phong Miên đi ăn quán ăn ven đường, cho nên lập tức hào hứng.
“Có phải ăn cái gì đều nghe cháu hay không?” Cô một mặt mong đợi nhìn qua Lục Phong Miên.


“Ừm, em muốn ăn cái gì chúng ta liền đi ăn cái đó.” Lục Phong Miên cưng chiều cười một tiếng với Mộc Ân, nói tiếp: “Đi nơi nào?”






Truyện liên quan