Chương 1: Thức tỉnh trong bối cảnh vô địch
Hàn Dạ Thiên vốn là một thanh niên bình thường, nổi tiếng với ba tốt: tốt học, tốt nghề, tốt nhân phẩm, nhưng lại cực kỳ lười biếng. Mỗi ngày của anh giống như một vòng lặp vô tận: ăn, ngủ, học, nghỉ, lười biếng, và thỉnh thoảng làm một vài việc tốt khiến mọi người xung quanh thở dài ngán ngẩm. Ngày hôm ấy, anh đi trên con đường vắng dẫn tới lớp học thêm, tay cầm cặp sách, đầu óc vẫn lơ đãng nghĩ tới việc tối nay sẽ ngồi chơi game bao lâu. Chưa kịp tập trung vào bài vở, từ một bụi cây ven đường, một cô gái lao ra, chiếc xe lao thẳng về phía cô với tốc độ kinh hoàng.
Bản năng khiến Hàn Dạ Thiên vươn tay ra, kéo cô gái khỏi tầm nguy hiểm. Bản thân anh không kịp né, cơ thể bị hất văng xuống vũng nước lạnh. Lạnh đến mức tim anh như muốn ngừng đập, từng cơn đau lan khắp cơ thể. Nhưng ngay trong khoảnh khắc sinh tử đó, một luồng ánh sáng đỏ hồng kỳ dị bỗng tràn vào cơ thể, xé nát không gian xung quanh, hút anh vào một chiều không gian hoàn toàn khác. Anh cảm thấy cơ thể mình trôi lơ lửng, không gian xung quanh tối sầm, thời gian và không gian như biến mất, chỉ còn lại cảm giác toàn thân tràn ngập năng lượng.
Khi mở mắt, Hàn Dạ Thiên thấy một bầu trời xanh thẳm, những vệt sáng huyền ảo giống như dải ngân hà thu nhỏ uốn lượn giữa không trung. Núi non trùng điệp phủ linh khí, cây cối khổng lồ rung rinh theo nhịp linh khí bay lượn. Từng ngọn cỏ, từng phiến đá đều bốc lên một làn khí kỳ lạ, khiến anh vừa ngỡ ngàng vừa thích thú. Một thung lũng rộng lớn hiện ra trước mắt, ánh sáng linh khí bồng bềnh trôi, trải dài khắp không gian. Anh thử cử động tay chân, phát hiện cơ thể tràn đầy sức mạnh, máu huyết rộn rã, dường như mọi tế bào đang hòa nhịp với dòng linh khí.
Anh nhận ra mình đã thức tỉnh thể chất hỗn độn hồng mông – loại thể chất cấm kỵ, thứ mà mọi tu sĩ trong lịch sử tu tiên thế giới đều ao ước, giúp tu vi tăng trưởng nhanh đến mức kinh khủng. Nhưng nhìn từ bên ngoài, anh vẫn là một người phàm, không ai có thể đoán ra tiềm năng khổng lồ đang ẩn giấu trong cơ thể anh. “Bá đạo mà chẳng ai biết… hay thật,” anh cười khẩy, rót một tách trà linh khí từ bình rỗng không, nhấp một ngụm rồi nhún vai, ngồi trên tảng đá lớn thưởng thức cảnh sắc kỳ ảo.
Chợt nhớ ra, anh là con trai duy nhất của đại đế gia tộc thượng cổ, nơi sở hữu vô số bảo vật, linh thạch quý hiếm, tinh linh khổng lồ. Gia tộc từng làm mưa làm gió trong giới tu tiên, là một trong những tộc mạnh nhất lịch sử. Thế nhưng bản thân anh thiên phú bình thường, không phải thiên tài xuất chúng như những anh hùng trong truyền thuyết gia tộc. Các tu sĩ cùng cấp phải vất vả hấp thụ linh khí từng ngày, còn Hàn Dạ Thiên chỉ cần ngồi thiền vài phút, tu vi đã tăng lên một cách phi thường. “Thôi được, cuộc đời lười biếng mà bá đạo nghe có vẻ hợp với ta rồi,” anh mỉm cười, ánh mắt thoáng vẻ tinh quái nhưng đầy tự tin.
Chưa đầy một giờ sau, một yêu vật khổng lồ xuất hiện từ rừng linh khí, hung dữ tiến tới, răng nanh lấp lánh ánh sáng xanh, thân hình to lớn vượt quá kích thước người thường. Những tu sĩ xung quanh kinh hãi, lùi lại, không dám tiến lên. Hàn Dạ Thiên chỉ nhún vai, đứng dậy, nhấc chân nhẹ, thể chất cấm kỵ phát huy. Một luồng khí vô hình phóng ra, hất bay yêu vật ra xa, khiến nó rú lên một tiếng kinh hoàng trước khi rút lui vào rừng. Mọi người nhìn anh với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa ganh tị. Anh thì thản nhiên ngồi xuống, nhấp trà, nhếch mép: “Đáng ghét, sao rắc rối lúc nào cũng tìm đến mình…”
Tiếp tục tiến về phía trước, Hàn Dạ Thiên cảm nhận luồng linh khí dày đặc hơn, tràn ngập một bầu không gian thanh tao mà mạnh mẽ. Một cô gái đứng giữa bãi đất rộng, tay cẩn thận đặt từng viên linh thạch vào lò luyện đan, ánh mắt sắc bén và tinh tế quan sát từng tia lửa bốc lên. Đây chính là Linh Ngọc Yên – thiên tài đan đạo của thượng cổ đan tộc. Hàn Dạ Thiên đứng lại, tay vẫn cầm tách trà, ánh mắt thản nhiên nhưng tinh quái: “Có vẻ… rắc rối mới sắp đến. Nhưng trà của ta vẫn quan trọng hơn.”
Cô gái nhấc đầu, đôi mắt như pha lê chạm vào anh, nụ cười tinh quái lóe lên: “Ngươi… là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?” Giọng cô vừa nghiêm nghị vừa tò mò. “À… tôi… chỉ đi qua thôi, đang thưởng trà,” Hàn Dạ Thiên đáp, thản nhiên quan sát kỹ thuật luyện đan của cô. Anh nhanh chóng nhận ra, từng viên linh thạch cô chọn đều bốc ra dương khí thuần khiết, và cách điều chỉnh nhiệt lượng lò luyện đan cực kỳ tinh vi – ngay cả tu sĩ cùng cấp cũng khó nắm vững.
Một yêu vật nhỏ bất ngờ lao tới, muốn tấn công Linh Ngọc Yên. Hàn Dạ Thiên chỉ cần nhấc chân, luồng khí cấm kỵ hất bay đối phương. Cô gái giật mình, ánh mắt thoáng kinh ngạc nhưng không để lộ ra nhiều, tiếp tục công việc của mình. Anh cười thầm: “Cô ấy thực sự nghiêm túc với luyện đan… để xem ta có thể vừa ngồi vừa chứng kiến mà vẫn bá đạo.”
Linh Ngọc Yên quyết định thử thách anh, hỏi: “Ngươi biết gì về luyện đan? Nếu không hiểu, đừng cản trở ta.” Hàn Dạ Thiên nhún vai: “Luyện đan à? Chỉ là trộn linh thạch thôi mà, xem ra cũng không khó lắm.” Anh vừa nói vừa âm thầm vận dụng thể chất cấm kỵ, khiến viên đan được hoàn thiện hoàn hảo, cả về hình dạng lẫn dương khí. Ánh mắt Linh Ngọc Yên lóe lên vẻ kinh ngạc, cô mím môi: “Ngươi… sao lại dễ dàng như vậy?”
Hàn Dạ Thiên nhấp trà, thản nhiên đáp: “Chỉ là… có chút may mắn thôi.” Nhưng trong lòng anh biết, đây chính là bước khởi đầu cho hành trình lười biếng nhưng bá đạo của mình. Xung quanh, linh khí bồng bềnh, ánh sáng lấp lánh, báo hiệu nhiều rắc rối và thử thách mới đang chờ đón. Anh nhếch mép cười, ánh mắt tinh quái, nhấm nháp trà: “Rắc rối thì cứ đến đi, nhưng đừng làm hỏng buổi trà của ta.”
Và như thế, Hàn Dạ Thiên chính thức bước chân vào thế giới tu tiên vô địch, nơi anh sẽ gặp các nữ chính tiếp theo, đối mặt phản diện, trải qua thử thách, và từng bước để lộ sức mạnh thật sự mà thế giới này chưa từng thấy.