Chương 2: Thử thách đầu tiên



Hàn Dạ Thiên bước chân vào thung lũng đan tộc, từng bước đi đều cảm nhận được sự dày đặc của linh khí. Không khí nơi đây thanh tao, nhưng lại chứa sức mạnh áp đảo, khiến người bình thường bước vào chỉ sau vài phút đã mệt rã rời. Anh thì khác, thể chất hỗn độn hồng mông đã khiến mọi thứ trở nên quá dễ dàng. Dường như từng phân tử linh khí đều hòa vào cơ thể anh, khiến tu vi tăng nhanh hơn bất kỳ ai có thể tưởng tượng.


Trước mắt anh là một khu vực luyện đan rộng lớn, nơi các bậc đan đạo đang làm việc miệt mài. Từng luồng hương dược liệu thơm ngào ngạt bay khắp không gian, những tia lửa nhỏ vọt lên từ lò luyện đan, phát ra ánh sáng rực rỡ như những ngôi sao mini. Một bãi đất rộng, ở giữa đó, Linh Ngọc Yên đang cẩn thận đặt từng viên linh thạch vào lò, ánh mắt sắc bén và tập trung tuyệt đối. Mái tóc dài bay theo gió, bộ y phục đan tộc thanh thoát khiến cô trông vừa thanh tao vừa uy nghi, khí chất thiên tài toát ra không giấu giếm.


Hàn Dạ Thiên đứng từ xa quan sát, tay vẫn cầm tách trà, nhấp một ngụm và nhếch mép cười. “Có vẻ rắc rối sẽ tìm đến… Nhưng cứ bình tĩnh, trà trước đã,” anh thầm nghĩ. Ánh mắt anh liếc qua từng viên linh thạch, từng thao tác điêu luyện của cô, nhận ra ngay sự khác biệt giữa một thiên tài thật sự và những đan đạo bình thường khác.


Bỗng một yêu vật nhỏ từ rừng gần đó lao ra, thân hình khổng lồ nhưng nhanh nhẹn, răng nanh sáng lấp lánh. Nó tiến thẳng tới Linh Ngọc Yên, gầm lên hung dữ. Các đan đạo xung quanh hốt hoảng, nhưng Hàn Dạ Thiên chỉ nhún vai. Chỉ cần một động tác, luồng khí vô hình từ thể chất cấm kỵ phóng ra, hất yêu vật bay ra xa, khiến nó rú lên một tiếng rồi tháo chạy. Linh Ngọc Yên giật mình, đôi mắt sáng rực lên vẻ kinh ngạc, nhưng không để lộ nhiều, tiếp tục trộn dược liệu. Hàn Dạ Thiên thầm cười: “Đúng là dễ thương… nhưng vẫn chưa đủ thách thức cho ta.”


Linh Ngọc Yên dừng tay, nhìn anh bằng ánh mắt vừa tò mò vừa nghiêm nghị. “Ngươi… là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?” Giọng cô vừa cứng rắn vừa tinh tế, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu tâm can người đối diện. Hàn Dạ Thiên nhún vai, đáp: “Chỉ đi qua thôi, đang thưởng trà mà.” Anh đứng đó, ánh mắt lười biếng nhưng tinh quái, quan sát cô từng chi tiết: cách cô trộn linh thạch, điều chỉnh nhiệt lượng lò, kiểm soát dược khí… tất cả đều thể hiện trình độ hiếm thấy.


“Ngươi có biết luyện đan không?” Linh Ngọc Yên hỏi. “Nếu không hiểu, đừng cản trở ta.” Hàn Dạ Thiên thản nhiên đáp: “Luyện đan à? Chỉ là trộn linh thạch thôi mà. Xem ra cũng không khó lắm.” Nhưng trong lòng anh, thể chất cấm kỵ đang hoạt động, tự điều khiển năng lượng chảy vào từng viên linh thạch, khiến viên đan hoàn hảo từ hình dạng đến dương khí.


Cô gái mím môi, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc. “Ngươi… sao lại dễ dàng như vậy?” Hàn Dạ Thiên cười nhạt, nhấp trà: “Chỉ là… có chút may mắn thôi.” Nhưng anh biết rõ, đó không phải may mắn. Đây là sức mạnh thật sự, tiềm ẩn mà không ai phát hiện ra. Anh quan sát từng phản ứng của Linh Ngọc Yên, nhận thấy trong ánh mắt cô vừa là tò mò vừa là ngưỡng mộ, nhưng còn lẫn chút cảnh giác.


Thời gian trôi qua, Linh Ngọc Yên bắt đầu giao cho anh thử thách thứ hai: phối hợp nhiều loại linh thạch, tạo ra một viên đan cấp trung. Các linh thạch phát ra dương khí mạnh, đòi hỏi sự điều chỉnh linh khí cực kỳ tinh tế. Anh nhắm mắt, hít sâu một hơi, năng lượng từ thể chất cấm kỵ lan khắp cơ thể, luồng khí tự điều chỉnh dược liệu, khiến viên đan hoàn hảo chỉ trong vài phút. Tất cả tu sĩ xung quanh đều kinh ngạc, Linh Ngọc Yên không khỏi trầm trồ.


“Không thể tin nổi… ngươi thực sự…” cô thốt lên, giọng thầm thì như muốn nhắc nhở bản thân. Hàn Dạ Thiên nhếch mép: “Đừng nói gì cả, trà còn nóng mà.” Anh vẫn bình thản, nhưng trong lòng tinh quái. Dường như mọi rắc rối từ đây sẽ tiếp tục tìm đến, nhưng anh biết, với thể chất này, mọi thứ đều chỉ là chuyện nhỏ.


Linh Ngọc Yên lại giao thử thách thứ ba: một viên đan chứa dương khí biến đổi liên tục, đòi hỏi điều khiển tinh vi, không một sai sót. Hàn Dạ Thiên nhún vai, đặt tay lên dược liệu, thể chất cấm kỵ hoạt động tối đa. Năng lượng tràn khắp, từng viên linh thạch tự điều chỉnh, luồng dương khí trong lò hòa quyện hoàn hảo. Viên đan vừa ra khỏi lò, phát sáng rực rỡ, khiến Linh Ngọc Yên há hốc mồm. Anh vẫn ngồi nhấp trà, ánh mắt lười biếng nhưng tinh quái, như thể mọi chuyện đều chỉ là trò giải trí.


Một thời gian ngắn sau, linh khí xung quanh bắt đầu biến động mạnh, báo hiệu rắc rối mới đang đến gần. Hàn Dạ Thiên nhếch mép, ánh mắt lóe sáng: “Ồ? Chắc là lúc để chơi rồi… nhưng trà vẫn phải uống trước đã.” Linh Ngọc Yên đứng đối diện, ánh mắt nghiêm nghị nhưng có vẻ dần bị ấn tượng bởi năng lực vượt trội mà anh thể hiện, vừa âm thầm vừa bá đạo.


Và như thế, Hàn Dạ Thiên chính thức bắt đầu hành trình lười biếng nhưng bá đạo trong thế giới tu tiên vô địch, nơi mỗi thử thách không chỉ là luyện đan, mà còn là sự xuất hiện của phản diện, các nữ chính khác, và những bí mật ẩn sâu trong linh khí cổ tộc. Anh nhấp ngụm trà cuối cùng, cười tinh quái: “Rắc rối, cứ đến đi… nhưng đừng làm hỏng buổi trà của ta.”






Truyện liên quan