Chương 3 Rắc rối đầu tiên



Trời chiều dần buông xuống, vầng dương đỏ rực vắt ngang chân trời, những đám mây bị nhuộm một màu cam thẫm, rực rỡ như tiên cảnh. Trong khu vườn rộng lớn của Hàn gia, Hàn Dạ Thiên đang… nằm dài trên chiếc ghế trúc, tay cầm tách trà nóng, mắt lim dim như thể chẳng quan tâm đến trời đất.


“Ôi, tu tiên thì tu, nhưng sống mà không thoải mái thì khác gì khổ tu?” – hắn lười biếng lẩm bẩm, nhấc tách trà lên nhấp một ngụm, thần sắc thảnh thơi.


Từ nhỏ đến lớn, trong mắt người khác hắn là một thiếu niên thiên phú tầm thường, chẳng có gì nổi bật ngoài dung nhan tuấn mỹ khiến người người ganh tị. Nhưng chỉ có hắn biết, từ ngày xuyên qua, cơ thể đã thức tỉnh Hỗn Độn Hồng Mông Thể, một thể chất cấm kỵ khiến thiên địa phải run sợ. Thế nhưng, ngoài hắn ra, không ai có thể nhìn thấu. Trong mắt mọi người, hắn vẫn chỉ là một phàm nhân không biết tu luyện.


Đúng lúc hắn đang chìm trong cơn buồn ngủ, một tiếng hô hốt hoảng vang lên từ phía cổng lớn:
– Thiếu gia! Không hay rồi!
Một tiểu đồng vội vã chạy vào, sắc mặt tái mét.


– Có chuyện gì mà ồn ào vậy? – Hàn Dạ Thiên mở mắt, giọng điệu vẫn lười nhác.
– Là… là người của Thiên Kiếm Tông tới! Họ nói muốn khiêu chiến thiếu gia…


Nghe vậy, Hàn Dạ Thiên chỉ nhíu mày nhẹ. “Thiên Kiếm Tông? Ta có đắc tội với bọn họ khi nào nhỉ? Ừm… chắc là do dung nhan này chọc tức ai đó rồi.”


Không đợi hắn phản ứng, từ bên ngoài đã vang lên một giọng nam ngạo mạn:
– Hàn Dạ Thiên! Ngươi chỉ là phế vật vô dụng, hôm nay ta muốn cho toàn bộ Hàn gia biết ngươi chẳng là gì ngoài hư danh!


Một bóng người khoác đạo bào xanh bước vào, trường kiếm rung lên, kiếm ý như hàn băng lan tỏa khắp vườn. Người này chính là Trác Ngạo Phong, thiên tài trẻ tuổi của Thiên Kiếm Tông, tu vi đã đạt đến Ngưng Khí tầng chín, cách Trúc Cơ chỉ một bước.


Ánh mắt của đám hạ nhân đều đổ dồn về phía Hàn Dạ Thiên, ánh mắt lo lắng đan xen khinh thường. Trong suy nghĩ của họ, thiếu gia này căn bản không có tu vi, chỉ biết dựa vào gia thế, gặp phải Trác Ngạo Phong thì chắc chắn thảm bại.


Hàn Dạ Thiên ngồi dậy, đặt tách trà xuống bàn đá, chậm rãi đứng lên. Nụ cười nhạt vẽ trên môi hắn:
– Khiêu chiến ta? Nhưng mà… ta lười lắm, ngươi về đi.


Câu nói ấy khiến đám người sửng sốt, ngay cả Trác Ngạo Phong cũng tức giận đến bật cười.


– Lười ư? Ngươi có tư cách nói lười sao? Một kẻ phế vật không dám ra tay thì thôi, lại còn viện cớ! Hôm nay, ta sẽ buộc ngươi quỳ xuống trước mặt mọi người!


Nói rồi, hắn vung kiếm, một chiêu kiếm khí cuồng bạo như bão tố quét thẳng về phía Dạ Thiên.


Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của Hàn Dạ Thiên lóe sáng, một tia khí tức kỳ lạ từ thân thể hắn lan ra, như hư vô, như mênh mông hỗn độn, khiến thiên địa tạm thời ngưng đọng. Không ai có thể cảm nhận được tu vi thật sự, nhưng chỉ thấy bóng dáng hắn khẽ nhấc tay…


Ầm!
Kiếm khí cuồng bạo vừa chạm vào trong vòng ba thước quanh hắn liền tan biến như bọt nước dưới ánh mặt trời. Cả vườn hoa im phăng phắc.


– Ngươi… ngươi làm gì vậy?! – Trác Ngạo Phong trợn mắt, không tin nổi cảnh tượng trước mắt.
Hàn Dạ Thiên vươn vai, thở dài:


– Ta bảo rồi, ta lười. Nhưng nếu cứ bám riết lấy ta, ta sẽ thấy rất phiền. Mà khi ta phiền… thì kết quả ngươi không chịu nổi đâu.


Ánh mắt hắn lướt qua, khí tức như cơn sóng dữ ập thẳng vào Trác Ngạo Phong. Trong nháy mắt, gã thiên tài của Thiên Kiếm Tông mặt cắt không còn giọt máu, cả người run rẩy như gặp phải ác ma.


Đám hạ nhân Hàn gia nhìn cảnh tượng ấy, tim đập thình thịch, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Hàn Dạ Thiên lại ngồi xuống ghế trúc, nhấc tách trà uống một ngụm, giọng điệu nhàn nhã vang lên:


– Đi đi. Lần sau đừng làm phiền ta nữa.
Trác Ngạo Phong siết chặt chuôi kiếm, muốn phản kháng nhưng hai chân run lẩy bẩy, cuối cùng đành nghiến răng quay người bỏ chạy, trong lòng vừa sợ hãi vừa không cam tâm.


Khoảnh khắc đó, bọn hạ nhân, tiểu đồng và những kẻ vẫn luôn coi thường Dạ Thiên đều ngơ ngác. Họ không biết vừa rồi hắn đã làm gì, chỉ thấy một thiên tài tuyệt đỉnh như Trác Ngạo Phong lại bị một người vốn bị xem là phế vật ép lùi trong một hơi thở.


Từ bóng tối xa xa, một đôi mắt sáng lạnh như băng lặng lẽ theo dõi tất cả. Một giọng nữ trong trẻo vang lên khe khẽ:
– Hỗn Độn… Hồng Mông Thể… Không ngờ trên đời này thật sự có người sở hữu…


Người này chính là Linh Ngọc Yên, thiên tài đan đạo của Đan Tộc thượng cổ, một trong những vị hôn thê đã được định sẵn của Dạ Thiên.
Và nàng… đã bắt đầu để mắt đến hắn.






Truyện liên quan