Chương 4: Gặp Gỡ Linh Ngọc Yên
Đêm buông xuống, trăng sáng treo cao, ánh sáng bạc rải khắp sân viện của Hàn gia. Sau sự việc ban chiều, cả phủ râm ran bàn tán, nhưng chẳng ai dám lại gần Hàn Dạ Thiên. Họ chỉ âm thầm thì thầm: kẻ được coi là phế vật ấy, rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì?
Trong sân, Dạ Thiên vẫn ngồi dựa vào ghế trúc, nhàn nhã uống trà, gương mặt không biểu lộ chút lo lắng nào. Với hắn, Trác Ngạo Phong chẳng khác nào một con ruồi phiền phức. Thế nhưng, hắn lại không ngờ rằng, từ khoảnh khắc ấy, những kẻ vốn không hề quan tâm nay đã bắt đầu chú ý đến hắn.
Tiếng gió khẽ lướt qua, nhành liễu trong vườn lay động, mang theo một hương thơm nhàn nhạt. Dạ Thiên híp mắt, nụ cười mơ hồ hiện lên.
– Rốt cuộc cũng chịu lộ diện sao?
Một bóng dáng yểu điệu bước ra từ màn đêm. Nàng vận một chiếc váy dài màu trắng, thêu hoa văn đan đỉnh cổ xưa, dung nhan tinh xảo đến mức dường như ánh trăng cũng trở nên ảm đạm trước vẻ đẹp ấy. Đôi mắt trong veo nhưng sâu thẳm, mang theo khí chất siêu phàm, thoáng nhìn đã biết nàng không phải phàm tục.
Nàng là Linh Ngọc Yên, thiên tài đan đạo trăm năm khó gặp của thượng cổ Đan Tộc, cũng chính là một trong năm vị hôn thê được định trước của hắn.
– Ngươi thật sự thú vị. – Nàng khẽ cất giọng, trong trẻo như tiếng ngọc rơi. – Một kẻ bị coi là phế vật, lại có thể khiến thiên tài Thiên Kiếm Tông thua chỉ trong một ánh mắt. Hàn Dạ Thiên, rốt cuộc ngươi là ai?
Dạ Thiên nâng tách trà, thong thả nhấp một ngụm, ánh mắt không buồn nhìn nàng:
– Ta? Chỉ là một kẻ lười biếng muốn sống an nhàn thôi.
– Lười biếng? – Linh Ngọc Yên khẽ nhíu mày. – Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao? Ngươi sở hữu một loại khí tức mà chưa từng thấy qua, giống như…
Nàng dừng lại, đáy mắt lóe lên tia kinh ngạc.
– …giống như hỗn độn sơ khai, huyền ảo vô cùng.
Hàn Dạ Thiên khẽ cười, đặt tách trà xuống bàn:
– Hình như nàng biết hơi nhiều rồi đấy.
Ánh mắt hai người giao nhau, bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Một bên là thiên tài tuyệt đỉnh trong lĩnh vực đan đạo, thông minh hơn người, có đôi mắt đủ để nhìn thấu bí mật. Một bên là nam nhân mang thể chất cấm kỵ, giả vờ lười nhác, nhưng thực chất ẩn chứa sức mạnh khiến trời đất kiêng dè.
Một lát sau, Linh Ngọc Yên mỉm cười, nụ cười như hoa nở trong đêm:
– Yên tâm, ta sẽ không nói với bất kỳ ai. Bí mật này, cứ để ta giữ lại cho riêng mình. Nhưng… đổi lại, ta muốn một điều kiện.
– Điều kiện? – Dạ Thiên nhướng mày. – Nàng muốn gì?
– Ta muốn ngươi trở thành lò luyện sống cho ta. – Nàng chậm rãi đáp, ánh mắt sáng rực. – Thể chất của ngươi, đối với ta mà nói, chính là nguồn cảm hứng vô tận để ta nâng cao đan đạo.
Dạ Thiên im lặng, rồi bật cười khẽ:
– Hóa ra, nàng nhìn ta chẳng khác gì một đống củi lửa hử?
– Nếu ngươi chịu, ta sẽ cùng ngươi đi hết con đường này. – Linh Ngọc Yên bình thản đáp. – Nếu ngươi không chịu… ta vẫn sẽ ở bên cạnh quan sát. Bởi vì ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ khuấy động cả tu tiên giới.
Dạ Thiên dựa lưng vào ghế, đôi mắt khẽ khép lại, giọng nói nhàn nhạt vang lên:
– Tùy nàng thôi. Nhưng nhớ đấy… đừng làm phiền ta khi ta đang ngủ.
Linh Ngọc Yên ngẩn ra, rồi khẽ bật cười. Nụ cười ấy đẹp như ánh trăng vỡ vụn.
Trong lòng nàng thầm nghĩ: Nam nhân này… thật sự khác biệt. Hắn có thể lười biếng đến mức chẳng buồn động tay động chân, nhưng chỉ một ánh mắt đã khiến người khác run rẩy. Người như thế, làm sao có thể bị che giấu mãi được?
Đêm ấy, trong sân Hàn gia, một mối liên kết mơ hồ được hình thành. Một cuộc gặp gỡ tưởng chừng tình cờ, nhưng lại là bước khởi đầu cho mối nhân duyên định sẵn.
Cũng từ hôm đó, cái tên Hàn Dạ Thiên bắt đầu được truyền ra bên ngoài, dần dần len lỏi khắp các tông môn đại thế lực