Chương 5: Sóng Ngầm Nổi Lên



Tin tức lan truyền luôn nhanh hơn bất kỳ loại linh khí nào. Chỉ sau một đêm, câu chuyện Hàn gia phế vật một ánh mắt bức lui thiên tài Thiên Kiếm Tông đã lan khắp thành Vân Châu.


Trong các quán trà, tửu lâu, người ta bàn tán xôn xao:
– Ngươi nghe chưa? Hàn gia thiếu gia vốn bị xem thường, hóa ra lại là cao nhân ẩn thế!


– Hừ, lời đồn thôi. Làm sao một phế vật vô tu vi lại thắng được Trác Ngạo Phong?
– Không thắng thì sao hắn ta phải chạy? Hơn nữa có người tận mắt chứng kiến!


– Thật khó tin… chẳng lẽ Hàn gia giấu đi một tuyệt thế thiên tài?
Tin đồn cứ thế lan xa, khiến uy danh Hàn gia tăng vọt. Nhưng đối với Hàn Dạ Thiên, tất cả chỉ là phiền phức.


Trong viện, hắn vẫn như cũ, nằm dài trên ghế trúc, gối đầu lên một chiếc gối mềm, trong tay là tách trà thơm ngát. Trời sáng, chim hót, nắng nhẹ, đối với hắn mà nói, đó mới là đạo sống.


– Thiếu gia, ngoài cổng có khách. – Một hạ nhân hốt hoảng chạy vào.
– Khách? – Dạ Thiên nhướn mày, giọng lười nhác. – Lại là kẻ đến gây sự chứ gì.


Quả nhiên, chưa dứt lời, một giọng cười vang vọng cả đại môn:
– Ha ha ha, Hàn gia thiếu gia thật danh bất hư truyền. Hôm nay ta đặc biệt tới đây, muốn cùng ngươi luận đạo đôi chút.


Một bóng người khoác áo đỏ bước vào, tóc đen dài buông xuống vai, đôi mắt như ngọc lửa bốc cháy. Khí tức quanh thân hắn cuồn cuộn, hiển nhiên đã đạt đến Trúc Cơ sơ kỳ.


– Liệt Thiên Hạo! – Đám hạ nhân kinh hãi hô lên. – Thiên tài số một của Liệt Hỏa Tông!


Cái tên ấy, ở Vân Châu không ai không biết. Hắn chính là kẻ kiêu hùng, từng một mình đánh bại mười tu sĩ cùng cảnh giới, uy danh lừng lẫy.


Liệt Thiên Hạo cười lớn, ánh mắt rực cháy như muốn thiêu đốt đối phương:


– Hàn Dạ Thiên, nghe nói ngươi chỉ bằng ánh mắt đã khiến Trác Ngạo Phong thua chạy. Ta không tin! Ngày hôm nay, ta muốn tận mắt chứng kiến thực lực của ngươi!


Hàn Dạ Thiên nhấc tách trà, thong thả uống một ngụm, chẳng buồn nhìn hắn.
– Ta bảo rồi, ta lười lắm. Đánh nhau làm gì cho mệt.


– Lười? – Liệt Thiên Hạo bật cười. – Lười cũng phải ra tay! Nếu ngươi thắng, ta thừa nhận ngươi không tầm thường. Còn nếu ngươi không dám, thiên hạ sẽ biết ngươi chỉ là kẻ hư danh, chỉ biết khoác lác!


Xung quanh, người Hàn gia mặt mày biến sắc. Đây rõ ràng là một cái bẫy. Nếu Dạ Thiên không ứng chiến, danh tiếng vừa mới nổi sẽ lập tức sụp đổ. Còn nếu chiến… Trúc Cơ đối đầu “phế vật”, chẳng phải kết cục đã rõ ràng sao?


Trong bóng tối phía sau, Linh Ngọc Yên cũng đang yên lặng quan sát. Đôi mắt nàng thoáng hiện lên tia sáng kỳ lạ.
Dạ Thiên đặt tách trà xuống, thở dài:
– Sao ai cũng thích làm phiền ta thế nhỉ?


Liệt Thiên Hạo nắm chặt quyền, lửa bùng lên quanh người, nhiệt khí thiêu đốt cả hoa cỏ trong sân.
– Ít nói vô ích! Ra tay đi!


Không khí căng thẳng đến mức hít thở cũng khó khăn. Đám hạ nhân Hàn gia đều nín thở, chờ đợi một trận chiến không cân sức.


Thế nhưng, Hàn Dạ Thiên vẫn không nhúc nhích, chỉ ngồi yên nơi ghế trúc, ánh mắt lười nhác nhìn trời xanh. Đúng lúc Liệt Thiên Hạo chuẩn bị phát động công kích, một luồng khí tức mênh mông từ cơ thể Dạ Thiên khẽ tỏa ra.


Khí tức ấy không phải lửa, không phải băng, không phải kim, mộc, thủy, hỏa, thổ… mà là một sự hỗn độn vô hình, giống như khởi nguyên của vũ trụ.


Trong khoảnh khắc ấy, Liệt Thiên Hạo cảm giác như bản thân bị một ngọn núi vô hình đè nặng, lửa quanh người tắt ngấm, đôi chân run rẩy, mồ hôi túa ra như mưa.
– Đây… là… cái gì…


Dạ Thiên ngáp một cái, khoát tay nhẹ như xua ruồi muỗi.
Ầm!
Liệt Thiên Hạo bị chấn động, cả người văng ra xa, ngã nhào xuống sân, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng tràn máu.


– Phiền phức. – Dạ Thiên thản nhiên thốt ra, lại cầm tách trà uống tiếp.
Cả sân viện ch.ết lặng. Một thiên tài Trúc Cơ lại bị đánh bại dễ dàng như vậy, mà Hàn Dạ Thiên thậm chí không cần rời khỏi ghế.


Trong ánh trăng, Linh Ngọc Yên khẽ mỉm cười:
– Quả nhiên… ta không nhìn lầm người.


Nhưng nàng cũng biết, kể từ hôm nay, cái tên Hàn Dạ Thiên sẽ không chỉ đơn giản gây xôn xao Vân Châu nữa. Bởi những kẻ đã để mắt đến hắn… còn đáng sợ hơn rất nhiều.






Truyện liên quan