Chương 6: Sóng Ngầm Trong Học Viện



Trời mới vừa tờ mờ sáng, những tia nắng đầu tiên xuyên qua tầng mây, phủ lên toàn bộ học viện một lớp sáng mờ ảo. Khu vườn linh thảo phía sau Tàng Thư Các tỏa ra hương thơm thoang thoảng, những gốc linh thảo trăm năm rung rinh theo gió, như chứa đựng linh khí thiên địa, khiến nhiều đệ tử mỗi sáng đều đến đây hít thở để thanh lọc tâm thần.


Nhưng có một kẻ, vẫn đang nằm vắt vẻo trên mái hiên của Tàng Thư Các, gối đầu lên hai tay, ngáp dài một tiếng.
—“Ưm… mới sáng mà trời đã sáng thế này rồi à? Ta mới chợp mắt có chút xíu thôi mà.”


Người đó tất nhiên là Hàn Dạ Thiên.


Nếu có người ngoài nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ hộc máu: cả học viện bao nhiêu đệ tử hăng hái khổ luyện từ tinh mơ, chỉ có hắn là nằm ngủ ngáy khò khò, không thèm để ý thế sự.


Hàn Dạ Thiên duỗi người một cái, đưa mắt lười biếng nhìn ra xa. Cảnh vật trong mắt hắn vẫn thế, nhưng từ trong tận cùng linh hồn, hắn có thể cảm nhận được một dòng chảy hỗn độn âm thầm vận chuyển, từng tia từng luồng linh khí như tự động hấp thu vào cơ thể. Hắn chẳng cần ngồi xếp bằng vận công, chẳng cần tụ tâm ngưng thần, nhưng tu vi cứ như nước chảy mây trôi, âm thầm mà thăng tiến.


Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang lên:
—“Ngươi chính là Hàn Dạ Thiên?”


Một bóng người cao gầy xuất hiện trước mái hiên. Đó là Lý Vân – một trong những thiên tài trẻ tuổi được mệnh danh “Kiếm Tâm Bất Loạn”, đứng đầu trong hàng ngũ tân sinh. Từ khi nhập viện, hắn luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý, ánh mắt cao ngạo, xem thường tất cả.


Dạ Thiên chẳng thèm ngồi dậy, chỉ nghiêng đầu liếc mắt:
—“Ừ, là ta. Có việc gì sao? Muốn ta nhường chỗ nằm cho ngươi à?”
Lý Vân cau mày, sát khí nhàn nhạt tỏa ra.


—“Ngươi nhục nhã đồng môn của ta, phá hỏng trận tỷ thí ngày hôm qua, còn dám buông lời trêu chọc Lâm Tuyết Dao tiểu thư. Hôm nay ta đến đây để cho ngươi biết thế nào là lễ độ.”


Dạ Thiên chớp mắt, trong lòng thầm nghĩ: Lại nữa rồi… Sao rắc rối cứ tìm đến ta vậy chứ? Ta chỉ muốn yên ổn ngủ một giấc thôi mà.
Hắn đưa tay che miệng ngáp dài:


—“Ta nhục nhã đồng môn? Ừm… nếu ngươi nói là tên kia tự ngã nhào vào kiếm của chính hắn, thì có lẽ đúng. Còn trêu chọc Tuyết Dao à… cái đó thì do nàng ấy tức giận quá, ta chỉ nói vài câu thật lòng thôi. Chẳng lẽ khen người đẹp cũng là tội?”


Đám đệ tử hiếu kỳ nghe tin tụ tập lại ngày càng đông, ánh mắt nhìn về phía hai người. Có kẻ hưng phấn bàn tán:
—“Hàn Dạ Thiên ch.ết chắc rồi. Lý Vân mà ra tay thì ai có thể ngăn cản?”


—“Đúng vậy, hắn chính là kẻ nắm giữ Kiếm Ý sơ thành, dù là Trúc Cơ cảnh cũng phải dè chừng. Còn Hàn Dạ Thiên thì nghe nói đến Ngưng Khí còn chưa chắc vững vàng.”


Trong đám đông, có một bóng dáng yểu điệu đứng im lặng: Lâm Tuyết Dao. Đôi mắt sáng như trăng thu của nàng dõi theo, trong lòng phức tạp. Nàng rõ ràng cảm nhận được, hơi thở của Hàn Dạ Thiên chẳng khác gì người phàm, nhưng trực giác lại mách bảo hắn không hề đơn giản như vẻ ngoài.


Lý Vân chĩa kiếm ra trước ngực, hàn khí bùng lên.
—“Đừng nói nhiều. Xuống đây tiếp chiêu!”


Hắn phi thân như điện, thân ảnh loang loáng, kiếm quang rực sáng như một dải ngân hà chém thẳng về phía Hàn Dạ Thiên.
Khoảnh khắc đó, tiếng xôn xao nổi lên khắp bốn phía.


Nhưng Hàn Dạ Thiên chỉ lười biếng ngồi dậy, vươn tay nhặt lấy một nhánh cỏ mọc bên mái hiên, khẽ vung nhẹ.
“Đinh!”


Một tiếng ngân vang lan tỏa, dải kiếm quang kia đột ngột tan biến, thân ảnh Lý Vân chấn động, cả người lùi lại ba bước, sắc mặt tái nhợt.


—“Ngươi…” Lý Vân mở to mắt, bàn tay cầm kiếm run rẩy. Rõ ràng một chiêu toàn lực của hắn, lại bị một cọng cỏ tùy tiện chặn đứng?
Hàn Dạ Thiên vươn vai, nhún vai một cái:


—“Ta vốn không muốn đánh nhau. Nhưng ngươi đã tự chuốc lấy, thì coi như cho ngươi một bài học. Lần sau, trước khi tìm đến ta, hãy nghĩ lại xem có xứng đáng hay không.”


Hắn đặt nhánh cỏ xuống, rồi lại ngả lưng nằm tiếp, nhắm mắt như chẳng có gì xảy ra.
Xung quanh im phăng phắc. Chỉ còn tiếng gió nhẹ lướt qua.
Từ trong đám đông, có người thì thào:


—“Chuyện… chuyện gì vậy? Một cọng cỏ chặn được kiếm của Lý Vân sao?”
—“Không thể nào! Ta nhìn rõ ràng… hắn đâu có vận dụng pháp lực gì đâu!”


Lâm Tuyết Dao đôi mắt khẽ dao động, bàn tay nắm chặt vạt áo. Nàng bắt đầu cảm thấy, con người này… dường như còn nguy hiểm và bí ẩn hơn tất cả những gì nàng từng tưởng tượng.


Còn Hàn Dạ Thiên, trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Phiền phức quá. Xem ra từ nay muốn ngủ yên cũng khó rồi.






Truyện liên quan