Chương 7: Tin Đồn Về Nữ Đế
Trong những ngày tiếp theo, cái tên Hàn Dạ Thiên bỗng nhiên trở thành đề tài bàn tán khắp cả học viện.
Hành động dùng một cọng cỏ đánh lui Kiếm Tâm Lý Vân lan truyền nhanh như gió, dù có kẻ tin, kẻ không, nhưng ít nhất tất cả đều nhìn hắn bằng ánh mắt khác.
Có kẻ thì thầm:
—“Chẳng lẽ hắn thật sự là cao nhân ẩn thế?”
—“Không đâu! Rõ ràng khí tức chỉ như phàm nhân, thậm chí Ngưng Khí cũng chưa vững. Nếu thật sự là cao thủ, sao lại lười biếng đến mức này?”
—“Nhưng nếu không phải, thì làm sao một cọng cỏ ngăn nổi kiếm quang của Lý Vân?”
Tin đồn lan rộng, đến cả trưởng lão trong học viện cũng bắt đầu chú ý. Nhưng Hàn Dạ Thiên thì vẫn vậy: ngày ngày nằm phơi nắng, thỉnh thoảng ngủ gật trên mái ngói, hoặc ung dung uống trà trong vườn. Tựa như tất cả sóng gió đều chẳng liên quan gì đến hắn.
Một buổi trưa nắng nhẹ, Dạ Thiên vừa thả mình dưới gốc cổ thụ thì nghe được vài lời xì xào từ nhóm đệ tử đi ngang:
—“Nghe nói nữ đế trẻ tuổi nhất của Thượng Cổ Đế Triều sắp đến học viện?”
—“Ngươi nói Tô Nguyệt Nhi? Nữ đế nắm trong tay thiên hạ vạn binh, tu vi đã vượt qua cả Thần Quân cảnh?”
—“Đúng vậy. Nghe đồn lần này nàng đến là để tuyển chọn một nhóm thiên tài hỗ trợ cho cuộc đại chiến vùng ngoại vực sắp tới. Ai được nàng để mắt tới, địa vị từ đó một bước lên trời!”
Đám đệ tử bàn tán với ánh mắt đầy hưng phấn, ngưỡng mộ lẫn mơ mộng.
Nghe đến đây, Dạ Thiên khẽ mở một mắt, lẩm bẩm:
—“Nữ đế trẻ tuổi… ừm, hẳn là rất đẹp rồi. Nhưng mà… liên quan gì đến ta đâu?”
Hắn lười đến mức còn chẳng buồn ngồi dậy, tiếp tục nằm im nghe gió thổi. Nhưng trong thâm tâm, luồng hỗn độn lực lại khẽ dao động, như có thứ gì từ xa xăm đang gọi hắn.
Buổi chiều hôm đó, trong Đại Điện của học viện, các trưởng lão triệu tập toàn bộ đệ tử để thông báo.
Quả nhiên, tin tức kia là thật. Nữ Đế Tô Nguyệt Nhi – kẻ đứng đầu một trong những đế triều hùng mạnh nhất, sẽ đích thân ghé thăm học viện trong vòng nửa tháng tới.
Không khí toàn trường sôi trào.
Từng đệ tử lao vào tu luyện như điên, mong nắm lấy cơ hội nghìn năm khó gặp này. Chỉ có một người, vẫn thản nhiên gối đầu nằm ngủ, để mặc cho thế giới ầm ĩ xoay vần.
Chính là Hàn Dạ Thiên.
Trong giấc ngủ mơ màng, hắn bỗng thấy một bóng dáng kiêu sa, đôi mắt như vầng nguyệt ngàn thu, ánh nhìn lạnh lẽo bao phủ thiên hạ.
Một giọng nói mơ hồ vang vọng:
—“Ngươi… cuối cùng cũng đã xuất hiện.”
Hàn Dạ Thiên nhíu mày, xoay người, lẩm bẩm:
—“Phiền phức quá… đừng quấy rầy giấc ngủ của ta.”
Hắn xoay mặt vào trong, tiếp tục ngủ ngon lành, chẳng hay biết rằng, chính giây phút ấy, ở tận hoàng cung xa xôi, Tô Nguyệt Nhi đột ngột mở mắt, ánh nhìn hướng về một phương trời khác.