Chương 8: Cuộc Chạm Mặt Bất Ngờ



Ngày nữ đế giá lâm, bầu không khí của học viện gần như bùng nổ.


Khắp nơi cờ hoa rợp trời, từng đội đệ tử xếp hàng ngay ngắn, trưởng lão và viện chủ đều đích thân ra nghênh đón. Người người quần áo chỉnh tề, nét mặt nghiêm trang mà phấn khích, như thể đang chờ khoảnh khắc thiên hạ đổi thay.


“Nghe nói Nữ Đế tuổi chỉ hơn hai mươi, nhưng đã là tồn tại Thần Quân cảnh. Đúng là kỳ tích cổ kim!”


“Không chỉ có vậy. Nàng còn được xưng tụng là ‘Tuyệt Thế Khuynh Thành’. Nghe nói từ khi lên ngôi, vô số anh hùng thiên hạ quỳ dưới chân, nhưng chẳng ai dám vọng tưởng!”


“Haizz, lần này nếu có thể lọt vào mắt xanh của Nữ Đế, e rằng cả đời không cần lo lắng nữa.”


Trong tiếng bàn tán, xa xa truyền đến tiếng xe loan lộng lẫy. Một cỗ xa giá ngọc thạch từ từ đáp xuống, xung quanh mười mấy vị hộ vệ áo giáp ngân quang sáng chói, khí tức như núi sông đè nén, khiến đám đệ tử phải nín thở.


Khi rèm xe vén lên, một bóng dáng thanh lệ hiện ra.
Tô Nguyệt Nhi.


Nàng khoác hoàng bào thêu họa tiết nguyệt hoa, đôi mắt như hàn băng, dung nhan tuyệt mỹ không nhiễm bụi trần. Chỉ một cái liếc mắt, cả quảng trường tĩnh lặng, như trời đất đều cúi đầu.


Các trưởng lão đồng loạt khom mình:
—“Tham kiến Nữ Đế bệ hạ!”
Từng đệ tử cũng nhất tề quỳ rạp, chỉ còn lại duy nhất một kẻ…
Đó chính là Hàn Dạ Thiên.
Vì sao hắn không quỳ?


Rất đơn giản… bởi vì hắn vẫn còn đang ngủ trên mái ngói gần đó, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy đều đều.
“Khò… khò…”
Tiếng ngáy vang vọng cả quảng trường trang nghiêm.


Cả trăm ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía nóc nhà. Đám đệ tử nhìn nhau, mặt mày tái mét, không biết nên khóc hay cười.
“Trời ạ! Đó chẳng phải là Hàn Dạ Thiên sao?”


“Hắn… hắn dám ngủ trước mặt Nữ Đế?”
“Hắn không muốn sống nữa rồi!”


Ngay cả các trưởng lão cũng biến sắc, lửa giận bốc lên. Nhưng trước khi họ kịp quát mắng, đôi mắt lạnh lùng của Tô Nguyệt Nhi đã hướng về nơi phát ra tiếng ngáy.
Ánh mắt ấy… khẽ dao động.


Từ trên cao, nàng nhìn thấy một thiếu niên dung nhan tuyệt thế, nằm vắt vẻo như chẳng bận tâm đến thế gian. Nắng chiều phủ lên gương mặt hắn, lười biếng mà bình thản, nhưng trong đôi mắt khép hờ kia, nàng mơ hồ cảm thấy một luồng khí tức… hỗn độn vô cùng quen thuộc.


“Là hắn…” — Tô Nguyệt Nhi khẽ thì thầm, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, rất nhanh biến mất.
Trong khi đó, Hàn Dạ Thiên mơ mơ màng màng trở mình, lẩm bẩm trong cơn ngái ngủ:


—“Ai mà ồn thế… không để ta ngủ yên một lát à?”
Tiếng nói vô tình ấy vang vọng giữa quảng trường đang nín thở.


Đám đệ tử ch.ết lặng. Trưởng lão thì suýt ngất. Viện chủ nhíu mày, đang định quát lớn, nhưng Tô Nguyệt Nhi giơ tay ngăn lại.
—“Không cần.”


Âm thanh lạnh lẽo, uy nghiêm mà uyển chuyển. Cả quảng trường im phăng phắc.


Tô Nguyệt Nhi thu lại ánh nhìn, bước đi chậm rãi, dáng vẻ cao quý như vầng nguyệt chiếu rọi, nhưng trong lòng nàng khẽ gợn sóng: Tên này… không lẽ chính là người trong dự ngôn?


Trên mái ngói, Hàn Dạ Thiên lại xoay mình, thở phào:
—“Cuối cùng cũng yên tĩnh… có thể ngủ tiếp rồi.”


Mặc kệ thế giới xôn xao, hắn vẫn chìm vào giấc mộng, tựa như tất cả sóng gió đều chẳng liên quan gì đến mình.






Truyện liên quan