Chương 9: Sóng Gió Ngầm Nổi



Sau ngày Nữ Đế Tô Nguyệt Nhi ghé thăm, học viện hoàn toàn biến đổi.


Các trưởng lão lập tức ban bố hàng loạt quy định mới, khuyến khích đệ tử nỗ lực tu luyện để có cơ hội được nàng tuyển chọn. Từng sân luyện công đều chật kín, tiếng hô vang rền như sấm, không khí khẩn trương chưa từng thấy.


Nhưng ở góc vườn sau, dưới một gốc cây cổ thụ rợp bóng, Hàn Dạ Thiên vẫn ngả người nằm ngủ, miệng ngậm một nhánh cỏ, tay phe phẩy quạt.


—“Haizz… mọi người ồn ào quá, chẳng lẽ tu luyện không mệt sao? Sao không ngủ một giấc cho khỏe nhỉ?”


Hắn khẽ ngáp, ánh mắt lờ đờ nhìn trời xanh. Trong cơ thể, hỗn độn lực vẫn âm thầm vận hành, tu vi chẳng biết từ lúc nào đã chạm tới Trúc Cơ trung kỳ. Nếu để người khác biết, e rằng cả học viện sẽ phát điên: từ Ngưng Khí đến Trúc Cơ, người thường ít nhất mất ba năm, kẻ nhanh cũng phải một năm, còn hắn chỉ… ngủ vài giấc.


Đúng lúc ấy, có một bóng dáng uyển chuyển bước lại gần.
Lâm Tuyết Dao.
Nàng đứng đó, váy trắng lay động trong gió, ánh mắt sáng như sao nhưng lại pha lẫn tia nghi hoặc.


—“Ngươi… rốt cuộc là ai? Tại sao hôm đó có thể dùng một cọng cỏ đánh lui Lý Vân?”
Hàn Dạ Thiên mở mắt, nhìn nàng vài giây rồi lại khép hờ, lười biếng đáp:


—“Ta đã nói rồi, hắn tự chuốc lấy thôi. Ta chẳng làm gì cả, chỉ thuận tay mà thôi.”


Lâm Tuyết Dao nhíu mày, lòng càng thêm rối. Với thiên tư của nàng, nàng thừa hiểu trong đó ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp. Nhưng khí tức hắn tỏa ra… lại y như người phàm.


“Chẳng lẽ… hắn nắm giữ một loại bí thuật ẩn giấu nào đó?” — nàng thầm nghĩ, ánh mắt lóe sáng.


Chưa kịp hỏi thêm, một toán đệ tử khác tiến đến. Dẫn đầu là một thiếu niên áo xanh, đôi mắt sắc như dao.


—“Hàn Dạ Thiên! Ngươi dám vô lễ trước mặt Nữ Đế, khiến học viện mất mặt, hôm nay ta phải thay trời hành đạo!”
Đám đệ tử phía sau phụ họa:


—“Đúng vậy! Hắn chỉ biết ngủ, làm ô nhục danh tiếng học viện!”
—“Nếu để Nữ Đế biết chúng ta dung túng cho kẻ như vậy, chắc chắn sẽ bị chê cười!”


Lâm Tuyết Dao cau mày, định lên tiếng thì Hàn Dạ Thiên đã ngáp một cái thật dài.


—“Phiền thật… ngủ cũng không yên. Các ngươi muốn đánh nhau thì cứ đánh, ta không cản. Nhưng ta cảnh cáo trước: đừng làm ồn quá, ta không thích.”


Lời vừa dứt, thiếu niên áo xanh đã vung tay, kiếm quang lóe sáng, lao thẳng vào Hàn Dạ Thiên.
Ầm!
Mặt đất nứt ra, bụi mù bốc lên. Đám đệ tử reo hò, tưởng rằng Hàn Dạ Thiên đã bị đánh trúng.


Nhưng khi bụi tan, cảnh tượng trước mắt khiến tất cả ch.ết lặng.


Hàn Dạ Thiên vẫn nằm nguyên chỗ cũ, không hề nhúc nhích, thậm chí còn ngáy nhè nhẹ. Trong khi đó, thiếu niên áo xanh toàn thân run rẩy, thanh kiếm trong tay gãy đôi, khí huyết cuồn cuộn, suýt thì phun máu.


“Chuyện… chuyện này…”
“Không thể nào! Rõ ràng hắn chẳng làm gì cả!”


Ánh mắt Lâm Tuyết Dao run lên. Nàng nhìn thấy rõ ràng: ngay khoảnh khắc kiếm quang ập đến, một vòng sáng mờ nhạt quanh thân Hàn Dạ Thiên khẽ dao động, như thể trời đất tự động che chở.
Thể chất này… rốt cuộc là gì?


Ở phía xa, trong một tòa lầu cao, Tô Nguyệt Nhi đang đứng lặng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn toàn cảnh.
Nàng khẽ thì thầm:
—“Quả nhiên… khí tức hỗn độn. Hắn chính là người mà ta cần tìm.”


Ánh mắt nữ đế lóe lên, trong lòng trỗi dậy một thứ cảm xúc khó tả. Lần đầu tiên, nàng cảm thấy hứng thú với một kẻ tự xưng “vô dụng”.
Trong khi đó, Hàn Dạ Thiên xoay người, lẩm bẩm trong mơ:


—“Đừng ồn… để ta ngủ thêm một lát thôi…”






Truyện liên quan