Chương 10: Nữ Đế Chủ Động
Đêm xuống. Ánh trăng trải dài trên sân viện, gió mát khẽ lay động từng tán lá. Trong khi khắp học viện vẫn vang tiếng tu luyện không ngừng nghỉ, thì ở góc vườn quen thuộc, Hàn Dạ Thiên lại đang… ngủ say.
Hắn gối đầu lên một tảng đá, miệng còn dính một vết dầu mỡ từ bữa ăn tối, trông chẳng có chút dáng vẻ cao nhân nào.
Bỗng một luồng khí tức thanh lệ nhưng bá đạo từ xa tiến lại. Cả khu vườn như bị bao phủ bởi một tầng áp lực vô hình, khiến côn trùng đều im bặt.
Hàn Dạ Thiên nhíu mày, lẩm bẩm trong mơ:
—“Ai lại phá giấc ngủ của ta nữa vậy…”
Khi hắn mở mắt, trước mặt đã đứng một nữ tử tuyệt thế. Váy tím tung bay, dung nhan như nguyệt hạ tiên tử, ánh mắt sâu thẳm khiến trời đất như mất đi sắc màu.
Tô Nguyệt Nhi.
Nữ Đế!
Hàn Dạ Thiên dụi mắt, nhìn một hồi rồi lười biếng nói:
—“Ồ… thì ra là cô nương hôm trước. Muộn thế này đến tìm ta, chẳng lẽ cũng muốn ngủ à?”
Câu nói vừa thốt ra khiến ngay cả gió đêm cũng như ngừng thổi. Nếu có ai khác nghe được, e là sẽ kinh hãi đến ch.ết ngất: trong thiên hạ, ai dám nói chuyện với Nữ Đế bằng giọng điệu như thế?
Khóe môi Tô Nguyệt Nhi khẽ cong lên, ánh mắt thoáng hiện một tia hiếu kỳ.
—“Ngươi… không hề sợ ta sao?”
—“Sợ? Ta sợ gì chứ? Ngươi cũng chỉ là người thôi. Mà đã là người thì đều phải ăn, phải ngủ, phải sống. Có gì đáng sợ đâu?”
Câu trả lời đơn giản đến mức tùy tiện, nhưng lại khiến tâm tư Tô Nguyệt Nhi khẽ chấn động. Từ nhỏ đến lớn, nàng được xem như thần nữ, được người người kính sợ. Nhưng cũng vì thế, nàng chưa từng nghe ai dám nói với mình như vậy.
Trong khoảnh khắc, đôi mắt nàng như ánh lên một tia sáng lạ lẫm.
—“Ngươi thật thú vị.”
Hàn Dạ Thiên xoay người, gác tay sau đầu, giọng ngái ngủ:
—“Ngươi thấy thú vị thì cứ ngồi đó mà nhìn. Ta buồn ngủ lắm rồi.”
Nói xong, hắn nhắm mắt, thật sự ngủ tiếp.
Tô Nguyệt Nhi ngẩn người, sau đó bật cười khẽ, nụ cười đẹp đến mức trăng sao cũng mờ nhạt. Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác chưa từng có: nhẹ nhõm, thoải mái, như thể trút bỏ mọi áp lực trên vai.
Một lát sau, nàng lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ quan sát gương mặt yên bình của hắn dưới ánh trăng.
“Người này… nhất định không đơn giản.” — Nữ Đế thầm nghĩ, ánh mắt dần trở nên sâu xa.
Đêm đó, trong khu vườn tĩnh lặng, một thiếu niên vô tâm và một Nữ Đế tuyệt thế lần đầu tiên ngồi gần nhau. Một màn tương ngộ, khẽ mở ra sóng gió tương lai.