Chương 11: Tin Đồn Khuấy Động
Bình minh lên, ánh nắng chiếu rọi khắp học viện. Nhưng hôm nay, bầu không khí vốn yên bình bỗng trở nên náo động lạ thường.
Tin tức lan truyền với tốc độ chóng mặt: Nữ Đế Tô Nguyệt Nhi đêm qua đã gặp riêng một thiếu niên vô danh trong khu vườn phía đông!
Chỉ một câu chuyện nhỏ, nhưng lại gây ra sóng gió ngập trời.
—“Không thể nào! Nữ Đế là người cao ngạo, trước nay chưa từng thân cận ai, sao có thể chủ động đến tìm một tên phàm nhân?”
—“Ta nghe nói chính mắt thị vệ thấy được. Thiếu niên kia dáng vẻ bình thường, tu vi chẳng có bao nhiêu, vậy mà lại có thể khiến Nữ Đế lưu lại suốt cả đêm!”
—“Quái lạ! Hắn rốt cuộc là ai?”
Càng bàn tán, mọi người càng thấy không thể tin nổi.
Trong khi cả học viện sục sôi, Hàn Dạ Thiên vẫn… ngáy khò khò trên chiếc ghế tre. Đám đệ tử khác mài kiếm, luyện công, tranh đấu quyết liệt, hắn thì chỉ gãi đầu, ngáp dài:
—“Ồn ào thật, chẳng để ta yên ngủ được.”
Ngay lúc ấy, một nhóm nhân vật nổi bật tiến đến.
Dẫn đầu là Lăng Hạo — thiên tài của Lăng tộc, tự xưng là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ của học viện. Hắn cao ngạo, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, ánh mắt chứa đầy khinh thường.
—“Ngươi chính là kẻ khiến Nữ Đế hạ giá đến tìm?” — Lăng Hạo nhìn Hàn Dạ Thiên từ đầu đến chân, giọng lạnh lùng.
Hàn Dạ Thiên lười nhác liếc hắn một cái:
—“Ngươi nói đúng thì đúng đi, cần gì hỏi ta?”
Câu trả lời khiến đám đệ tử xung quanh ngạc nhiên, rồi xôn xao bàn tán.
—“Tên này to gan thật!”
—“Lăng Hạo nổi giận thì hắn ch.ết chắc!”
Quả nhiên, sắc mặt Lăng Hạo sầm xuống:
—“Một kẻ phàm nhân vô dụng mà dám vô lễ với ta? Xem ra cần cho ngươi biết thế nào là khoảng cách giữa thiên tài và rác rưởi!”
Hắn tung tay, linh lực bùng phát, uy áp của Trúc Cơ hậu kỳ đè ép xuống.
Nhưng ngay lúc đó, Hàn Dạ Thiên thản nhiên nhặt một viên đá nhỏ dưới đất, ngáp dài rồi tùy tiện ném ra.
“Bốp!”
Tiếng gãy giòn tan vang lên. Cánh tay phải của Lăng Hạo lập tức cong gập một cách quái dị, máu tươi tuôn ra.
Cả quảng trường ch.ết lặng.
Một viên đá… đã đánh gãy xương tay thiên tài Trúc Cơ hậu kỳ!
Ánh mắt mọi người nhìn Hàn Dạ Thiên lập tức thay đổi, từ khinh thường chuyển thành khiếp sợ.
Nhưng hắn vẫn giữ nguyên dáng vẻ thờ ơ, nằm ngả ra ghế tre, lẩm bẩm:
—“Đang buồn ngủ mà còn gặp mấy kẻ phiền phức. Thật chẳng cho ai được yên ổn cả.”
Xa xa, dưới tán cây, Tô Nguyệt Nhi chứng kiến tất cả, đôi mắt long lanh thoáng ánh lên ý cười mờ nhạt.
Nữ Đế khẽ thì thầm:
—“Quả nhiên… hắn không hề đơn giản.