Chương 12: Tiêu Điểm Trong Bóng Tối
Tin tức “Hàn Dạ Thiên chỉ dùng một viên đá đánh gãy tay Lăng Hạo” như bão tố cuốn đi khắp học viện.
Một buổi sáng thôi, từ quảng trường, hành lang cho đến các phòng luyện công, nơi nào cũng vang lên những lời bàn tán:
—“Ta tận mắt thấy! Hắn thậm chí chẳng vận dụng chút linh lực nào, chỉ là tiện tay nhặt một hòn đá!”
—“Không thể nào! Hòn đá bình thường sao có thể phá vỡ linh lực hộ thể của Trúc Cơ hậu kỳ?”
—“Ngươi không tin thì cứ đi hỏi Lăng Hạo, bây giờ hắn còn đang nằm trong phòng y dược kìa!”
Trong khi đám đệ tử tranh luận sôi nổi, các trưởng lão của học viện cũng bắt đầu chú ý. Một vài người âm thầm quan sát, một vài kẻ thì nhíu mày nghi ngờ.
Có kẻ thì gật gù:
—“Khả năng cao thiếu niên kia che giấu tu vi, e rằng không hề đơn giản.”
Cũng có người thì cười lạnh:
—“Chỉ là vận may, hoặc thủ đoạn mờ ám nào đó. Loại phàm nhân này, sao có thể lọt vào mắt Nữ Đế?”
Giữa cơn sóng tin đồn, nhân vật chính của mọi sự kiện, Hàn Dạ Thiên, lúc này lại đang… ngồi vắt chân trên nóc nhà, ngáp dài ngáp ngắn, tay cầm một cái quạt giấy phe phẩy.
—“Thiên hạ thật rảnh, một hòn đá cũng đủ để bàn cả ngày. Ồn ào ch.ết đi được.”
Đúng lúc đó, một bóng người tiến lại. Đó là Triệu Ngọc Thanh, đệ tử thiên tài của Triệu gia, nổi danh xảo quyệt và đầy tham vọng. Hắn khoanh tay, ánh mắt sắc bén nhìn Hàn Dạ Thiên:
—“Ngươi thật thú vị. Nhưng ngươi nên cẩn thận, bởi từ giờ trở đi, ngươi đã thành cái gai trong mắt vô số người.”
Hàn Dạ Thiên liếc hắn một cái, thờ ơ nói:
—“Ngươi đến để cảnh báo hay đe dọa?”
Triệu Ngọc Thanh nhếch môi:
—“Không, ta chỉ nhắc nhở thôi. Kẻ dám khiến Nữ Đế chú ý, lại còn hạ nhục Lăng Hạo, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ có người muốn lấy mạng ngươi.”
Hàn Dạ Thiên cười khẽ, ngáp một cái dài rồi đáp:
—“Ai muốn thì cứ đến. Ta buồn ngủ, không rảnh để chơi với bọn họ.”
Triệu Ngọc Thanh nhìn hắn thật lâu, trong mắt lóe lên ánh sáng khó lường, rồi quay người bỏ đi.
Cùng lúc đó, ở sâu trong học viện, một gian đại điện tối tăm, một nhóm người bịt kín mặt đang ngồi quanh bàn tròn.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên:
—“Thiếu niên tên Hàn Dạ Thiên, không rõ lai lịch, lại dám công khai nhục nhã Lăng tộc. Nếu không sớm trừ bỏ, hắn sẽ thành mối họa lớn.”
Một kẻ khác thì cười âm hiểm:
—“Nghe nói Nữ Đế có hứng thú với hắn. Càng phải nhanh tay, nếu để hắn được che chở thì sau này sẽ khó mà động tới.”
Trong bóng tối, những âm mưu đã bắt đầu đan xen.
Nhưng ở một góc khác, trên bầu trời, một đôi mắt thanh lệ như ánh trăng đang lặng lẽ theo dõi tất cả. Tô Nguyệt Nhi ngồi trên lâu các, tay khẽ nâng chén trà, đôi môi đỏ mọng khẽ cong:
—“Các ngươi… còn chưa đủ đâu. Người kia, không phải thứ mà các ngươi có thể chạm đến.”