Chương 13: Âm Mưu Trong Bóng Đêm



Đêm khuya, ánh trăng vằng vặc phủ xuống học viện, nhưng trong góc tối, sát khí lặng lẽ dâng lên.


Một nhóm hắc y nhân ẩn mình sau rặng cây, khí tức lạnh lẽo, tay nắm chặt những thanh kiếm u quang. Dẫn đầu là một kẻ che mặt, giọng khàn khàn:


—“Hàn Dạ Thiên chỉ là phàm nhân vô dụng. Chúng ta ra tay nhanh gọn, đừng để hắn kịp kêu cứu.”
Những bóng đen gật đầu, lao ra như gió đêm.


Cùng lúc đó, Hàn Dạ Thiên đang nằm dài trên mái hiên, tay gác sau đầu, miệng ngáy nhẹ, chẳng hề để tâm đến nguy hiểm đang đến gần.


Đám hắc y nhân lập tức vây kín, sát khí cuồn cuộn, kiếm đồng loạt vung xuống.
Nhưng đúng khoảnh khắc ấy, một luồng uy áp kinh khủng tràn ngập thiên địa.
Không gian như ngưng đọng, ánh trăng cũng run rẩy.


Một bóng hình tuyệt thế đáp xuống giữa trời đêm. Nữ tử mặc y phục trắng như tuyết, mái tóc dài buông xuống, dung nhan diễm lệ thoát tục. Đôi mắt lạnh lẽo, khí tức bá đạo như thể có thể hủy diệt cả thiên hạ.


Mộ Dung Tuyết Vân — Nữ Đế đương thời.
Chỉ một cái liếc mắt, đám hắc y nhân toàn thân run rẩy, linh lực tan rã, từng người ngã rạp xuống đất như bị nghiền ép bởi ngọn núi vô hình.


Tên thủ lĩnh mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp:
—“Ngươi… ngươi là…”
Chưa kịp nói hết câu, ánh mắt lạnh lùng của Tuyết Vân quét qua. Thân thể hắn lập tức vỡ vụn, tan biến như tro bụi.


Khung cảnh tĩnh lặng đến đáng sợ.
Trên mái hiên, Hàn Dạ Thiên bị tiếng động làm phiền, mở mắt nhìn thấy một tuyệt thế nữ tử đang đứng đó. Hắn dụi mắt, ngáp một cái:


—“Lại nữa hả? Sao mấy cô gái cứ lần lượt tìm đến chỗ ta thế này? Ta chỉ muốn ngủ thôi mà.”


Mộ Dung Tuyết Vân khẽ nghiêng đầu, đôi mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào hắn. Trong ánh nhìn ấy, ẩn chứa sự khó hiểu cùng một tia hiếu kỳ hiếm có:
—“Ngươi… là ai?”
Hàn Dạ Thiên gãi đầu, giọng mơ màng:


—“Ta? Chỉ là một kẻ lười thôi. Nói nhiều mệt lắm, cho ta ngủ thêm chút đi.”
Câu trả lời khiến ngay cả Nữ Đế cũng thoáng ngẩn ngơ. Từ trước đến nay, chưa ai dám đối diện nàng với thái độ hời hợt như vậy.


Khóe môi nàng khẽ cong, nở một nụ cười mơ hồ. Trong lòng, một cảm giác kỳ lạ dâng lên: Người này, khác biệt.


Gió đêm thổi qua, hương hoa thoang thoảng. Dưới ánh trăng, một thiếu niên lười biếng và một Nữ Đế tuyệt thế lần đầu đối diện.
Một màn gặp gỡ, mở ra biến số không thể dự đoán.






Truyện liên quan