Chương 15: Tin Đồn Kinh Thiên
Một ngày sau.
Toàn bộ học viện, từ quảng trường, thư viện cho đến những tòa tháp tu luyện, đều tràn ngập những lời bàn tán xôn xao.
—“Các ngươi nghe chưa? Tối qua, trong vườn phía đông, Nữ Đế Tô Nguyệt Nhi và Mộ Dung Tuyết Vân suýt nữa động thủ với nhau!”
—“Không thể nào! Hai vị tuyệt thế Nữ Đế mà lại… vì một nam tử?”
—“Không phải chỉ là nam tử bình thường đâu. Chính là Hàn Dạ Thiên, kẻ từng dùng một hòn đá đánh gãy tay Lăng Hạo!”
—“Trời ơi, hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào? Vì sao cả hai Nữ Đế lại cùng xuất hiện bên hắn?”
Tin tức lan nhanh như cháy rừng, thậm chí còn vượt khỏi phạm vi học viện, truyền đến tai các thế lực bên ngoài.
Trong một gian đại điện của Lăng tộc, Lăng Hạo còn chưa hồi phục đã đập nát bàn đá, gầm lên:
—“Tại sao? Tại sao hắn luôn được chú ý? Chỉ là một tên rác rưởi, dựa vào cái gì mà khiến hai Nữ Đế tranh nhau?”
Bên cạnh hắn, trưởng lão của Lăng tộc trầm giọng:
—“Đừng nôn nóng. Nhất định hắn che giấu điều gì đó. Chúng ta sẽ từ từ điều tra, rồi mới quyết định ra tay.”
Ở một thương hội lớn, một tiểu thư yểu điệu nghe tin, ánh mắt lóe sáng:
—“Tên Hàn Dạ Thiên… thú vị đấy. Có lẽ ta nên gặp thử.”
(Đây chính là nữ chính thứ ba – Trương Dao Ly, tiểu thư thương hội.)
Còn trong yêu tộc, sâu trong rừng rậm, một cô gái có đôi tai hồ ly và chiếc đuôi trắng mềm mại khẽ cười:
—“Một con người phàm tục lại khiến hai Nữ Đế động tâm… Xem ra, ta cũng phải thử xem hắn là loại người gì.”
(Đây là nữ chính thứ năm – Hồ Thanh Vũ.)
Trong khi thế giới đang rung chuyển bởi tin đồn, nhân vật trung tâm của mọi sóng gió – Hàn Dạ Thiên – lúc này lại đang… ngồi gặm một cái bánh bao, vừa ăn vừa lẩm bẩm:
—“Kỳ lạ thật, mấy hôm nay người ta cứ nhìn ta chằm chằm. Bánh bao này nguội rồi mà vẫn ngon phết.”
Không hề hay biết, từng bước chân vô tình của hắn đang dẫn đến việc năm mỹ nhân tuyệt thế, cùng vô số thế lực, đều quay quanh một thiếu niên chỉ muốn an nhàn mà thôi.
Trên lầu các cao xa, Tô Nguyệt Nhi đứng nhìn hắn, ánh mắt phức tạp, khẽ thì thầm:
—“Ngươi thật sự chỉ là một phàm nhân sao?”
Còn ở một phương trời khác, Mộ Dung Tuyết Vân ngồi một mình trong cung điện băng lạnh, trong lòng lần đầu xuất hiện một vết rạn khó lường.