Chương 17: Thương Hội Động Tâm



Buổi đại hội vừa tan, đám học viên còn chưa kịp rời khỏi quảng trường thì tin tức đã lan ra như sóng thần:
“Tiểu Thư Trương Dao Ly, thiên kim thương hội, vừa chạm mặt Hàn Dạ Thiên, ánh mắt như có lửa tình!”


Người người bàn tán, kẻ cười khẩy, kẻ lại thở dài hâm mộ. Nhưng bản thân Hàn Dạ Thiên thì sao?
Hắn vừa rời quảng trường, tay còn cầm thêm hai cái bánh bao nữa, thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra.


—“Đúng là mệt, chen chúc cả buổi mà chả có gì vui. May còn có bánh bao lấp bụng.”
Nhưng khi hắn vừa chuẩn bị quay về ký túc xá, một giọng nói trong trẻo nhưng mang theo uy quyền vang lên phía sau:


—“Hàn công tử, xin dừng bước.”
Hàn Dạ Thiên quay đầu.
Trước mắt hắn, Trương Dao Ly đã đứng sẵn, váy tím phất phơ, đôi mắt như ánh sao, xung quanh là hai nữ thị vệ áo giáp sáng loáng.
Hắn gãi đầu:


—“Cô gọi ta?”


—“Đúng vậy.” – nàng mỉm cười, dáng vẻ vừa cao quý vừa thân thiện. – “Ta là Trương Dao Ly, thương hội Trường Sinh. Nghe danh Hàn công tử đã lâu, hôm nay mới được diện kiến, thật là vinh hạnh.”


Hàn Dạ Thiên khẽ nhướng mày, nhưng chỉ đáp nhàn nhạt:
—“Ồ, thì ra là thế. Ta cũng nghe danh thương hội Trường Sinh, nơi nào cũng có cửa hàng, bánh bao chắc cũng do thương hội nàng bán phải không?”


Trương Dao Ly sững người, sau đó phì cười. Nàng vốn chuẩn bị đủ lời lẽ bóng bẩy, nào ngờ hắn lại hỏi một câu kỳ quặc đến vậy.


—“Đúng, thương hội ta có bán bánh bao, nhưng… không ngờ Hàn công tử lại quan tâm đến chuyện ấy.”
—“Quan tâm gì đâu, ta chỉ muốn biết lần sau có thể mua được ở đâu cho tiện.”


Nói rồi, hắn lại cắn một miếng bánh bao còn dở, gương mặt tràn ngập thỏa mãn.


Trong mắt những kẻ khác, đó là thái độ vô tâm, thậm chí bất kính với tiểu thư thương hội. Nhưng trong mắt Trương Dao Ly, đó lại là một loại khí chất khác hẳn: không màng quyền thế, không bị sắc đẹp mê hoặc, tự nhiên như gió.


Nàng khẽ nghiêng đầu, ánh mắt càng thêm rực sáng:
—“Hàn công tử, nếu ngài không chê, mời sang thương hội ta một chuyến. Ta muốn bàn với ngài một chuyện lớn.”
Đám người xung quanh trố mắt kinh ngạc.


“Chuyện lớn” trong miệng Trương Dao Ly, e rằng không phải chuyện thường.
Hàn Dạ Thiên thì lại nhún vai:
—“Thương hội à? Ở đó có đồ ăn ngon không?”
—“…Có.”
—“Được, vậy đi.”


Chỉ một câu đơn giản, hắn đã đồng ý.
Nhưng ai ngờ, bước chân ấy sẽ mở ra một cục diện hoàn toàn mới: từ chốn học viện sang thương trường, từ sóng gió trong môn phái sang mưu lược chốn phồn hoa.






Truyện liên quan