Chương 18: Bàn Trà Giữa Thương Hội
Phủ thương hội Trường Sinh, tại thành Vân Dương, nguy nga tựa cung điện, phồn hoa tựa vương triều.
Những ngọn đèn ngọc lưu ly sáng rực, từng đoàn xe ngựa ra vào, tiếng thương nhân mặc cả, tiếng cười của thiếu nữ, tất cả tạo nên một bức tranh phồn vinh mà các thế gia khác chỉ có thể mơ ước.
Trương Dao Ly đưa Hàn Dạ Thiên vào nội viện.
Đi ngang qua hành lang dài, bao nhiêu ánh mắt ngạc nhiên, tò mò dõi theo: “Ai kia? Vì sao tiểu thư lại đích thân tiếp đãi?”
Hàn Dạ Thiên vẫn dáng vẻ cũ: hai tay đút túi, mắt lim dim, thỉnh thoảng ngáp dài. Có lần hắn còn dừng lại… ngó chằm chằm vào một khay bánh điểm tâm mà thị nữ vừa bưng qua.
—“Cái kia… có thể ăn thử không?” – hắn hỏi thẳng.
—“…” – thị nữ luống cuống nhìn về phía Trương Dao Ly.
—“Đưa cho công tử đi.” – nàng khẽ cười, ra hiệu.
Vậy là Hàn Dạ Thiên vừa đi vừa gặm bánh ngọt, để lại cả một đám người vừa phẫn nộ vừa ngỡ ngàng.
Vào đến sảnh chính, ánh sáng ngọc thạch dịu nhẹ chiếu khắp nơi. Giữa sảnh là bàn trà bằng gỗ tử đàn, bên trên đặt bộ ấm chén lưu ly quý hiếm.
Trương Dao Ly mời hắn ngồi, bản thân nàng ngồi đối diện, dáng vẻ thanh tao như tiên tử.
—“Hàn công tử, hôm nay mời ngài đến đây, thực ra ta có một chuyện muốn nhờ.” – nàng mở lời.
Hắn nhấp ngụm trà, mắt lim dim:
—“Trà này… không ngon bằng trà của ta.”
Trương Dao Ly nghẹn lời. Đây rõ ràng là linh trà thượng hạng, bao nhiêu tu sĩ mơ ước cũng không có. Nhưng ánh mắt hắn ung dung, không hề giả vờ, cứ như thật sự… không đáng để nhắc tới.
Hắn gác chén trà xuống, nhàn nhạt nói:
—“Chuyện nhờ vả thì cứ nói thẳng. Nhưng ta vốn lười, không thích động tay động chân đâu.”
Trương Dao Ly nhìn sâu vào mắt hắn. Nàng biết, người thanh niên này không đơn giản. Dù che giấu sâu đến đâu, sự tự tin và thần thái bất phàm kia không thể ngụy tạo.
—“Trong đại hội sắp tới của thương hội, ta muốn nhờ Hàn công tử… làm hộ pháp tạm thời cho ta.”
Lời vừa thốt ra, sảnh lớn lập tức chấn động.
Từ ngoài cửa, vài trưởng lão thương hội bước vào, mặt đầy nghiêm nghị:
—“Tiểu thư! Người này lai lịch không rõ, sao có thể giao trọng trách hộ pháp cho hắn? Đây là chuyện hệ trọng liên quan đến danh dự thương hội!”
Ánh mắt đám trưởng lão đầy địch ý, nhìn Hàn Dạ Thiên như nhìn kẻ ăn mày.
Còn hắn thì sao?
Vẫn thản nhiên gặm bánh ngọt, vừa nhai vừa mỉm cười:
—“À, nếu phiền phức như vậy thì thôi, ta không làm đâu. Dù sao, ta cũng chỉ muốn ăn uống ngủ nghỉ thôi.”
Một câu, khiến cả sảnh lặng ngắt.
Trương Dao Ly lại cười khẽ:
—“Các vị trưởng lão, chính vì người khác coi thường công tử, ta mới càng tin hắn mới là nhân vật chân chính.”
Nói xong, nàng đưa mắt nhìn hắn, nụ cười đầy ẩn ý.
Trong thoáng chốc, Hàn Dạ Thiên ngáp một cái, tựa ghế, ánh mắt lơ đãng…
Nhưng chẳng ai biết, ngay khoảnh khắc ấy, từng luồng khí tức nguy hiểm từ ngoài sảnh đã bắt đầu lặng lẽ hội tụ lại.
Một trận phong ba, chuẩn bị bùng nổ trong chính thương hội này.