Chương 19: Một Đòn Định Càn Khôn



Trong khi không khí trong đại sảnh vẫn căng như dây đàn, ngoài cửa vang lên một tràng cười lạnh:


—“Ha ha ha, Trương Dao Ly, xem ra thương hội Trường Sinh các ngươi đã thật sự suy tàn. Đến hộ pháp cũng phải mời một kẻ phàm tục ngồi gặm bánh mới chống lưng được sao?”
Cửa lớn bị đẩy tung.


Một đoàn người mặc hắc bào bước vào, dẫn đầu là Triệu Kinh Vân, thiếu chủ của Thiên Thương Các – đối thủ lâu năm của Trường Sinh Thương Hội.
Hắn ngạo nghễ nhìn quanh, ánh mắt đầy mỉa mai:


—“Đại hội thương hội sắp tới, Trường Sinh các ngươi thua là cái chắc. Ta đến đây chỉ để nhắc nhở: nếu còn dám tranh ngôi vị chủ hội, thì e rằng thương hội của ngươi sẽ không còn tồn tại trong thiên hạ!”


Trương Dao Ly sắc mặt lạnh như băng, nhưng chưa kịp lên tiếng thì một trưởng lão đã bước ra, tức giận quát:
—“Triệu Kinh Vân, ngươi dám xông thẳng vào thương hội chúng ta, coi luật lệ nơi đâu?”


Triệu Kinh Vân hừ lạnh, vung tay.
Một cỗ uy áp bùng nổ, trưởng lão kia liền phun máu, bay ngược ra ngoài, đập mạnh vào vách tường.
Cả đại sảnh rúng động.


Đám trưởng lão khác mặt cắt không còn giọt máu. Khí tức của Triệu Kinh Vân đã đạt tới Toái Anh sơ kỳ, so với bọn họ thì quá mức chênh lệch.


Hắn cười gằn, ánh mắt rơi xuống người đang ngồi thong dong bên bàn trà:
—“Còn ngươi… cái tên phàm nhân ăn bánh kia, cũng dám ngồi trước mặt ta? Cút!”


Nói rồi, hắn vung chưởng, một luồng linh lực hóa thành sóng dữ cuồn cuộn, ầm ầm áp xuống chỗ Hàn Dạ Thiên.


Trong mắt tất cả mọi người, chỉ thấy nam tử kia vẫn ngồi đó, tay còn cầm miếng bánh ngọt, mí mắt lười biếng khẽ mở.
Đúng lúc sóng linh lực sắp giáng xuống, hắn khẽ đưa tay… búng nhẹ một cái.
Bốp!


Tiếng gãy giòn tan, như thể trời đất nứt toác.
Chưởng kình cuồng bạo của Triệu Kinh Vân ngay lập tức vỡ vụn như bọt khí, hóa thành từng sợi linh quang bay lả tả trong không trung.
Toàn bộ đại sảnh im phăng phắc.


Triệu Kinh Vân trợn mắt, sắc mặt trắng bệch:
—“Ngươi… ngươi là ai!?”
Hàn Dạ Thiên thản nhiên nuốt nốt miếng bánh, lấy khăn lau miệng:


—“Ta đã nói rồi, ta chỉ muốn ăn uống ngủ nghỉ. Nhưng người khác cứ làm phiền ta… vậy thì ta chỉ có thể dọn dẹp rác rưởi thôi.”
Một tia khí tức lạnh lẽo lướt qua.


Trong khoảnh khắc, Triệu Kinh Vân toàn thân run rẩy, mồ hôi tuôn như mưa, chỉ cảm thấy như đang đứng trước một vực sâu vô tận.
Đám trưởng lão thương hội Trường Sinh nhìn cảnh ấy, hô hấp dồn dập, tim đập loạn nhịp.


Còn Trương Dao Ly, đôi mắt đẹp sáng rực, như vừa nhìn thấy báu vật vô giá:
—“Quả nhiên… hắn chính là người mà ta cần!”






Truyện liên quan