Chương 20: Tin Đồn Lan Khắp Thành
Sau khi Triệu Kinh Vân ôm ngực, mặt cắt không còn giọt máu mà vội vã bỏ đi, đại sảnh thương hội Trường Sinh rơi vào một bầu không khí kỳ dị.
Không ai dám cất lời.
Chỉ có Hàn Dạ Thiên thản nhiên đứng dậy, vươn vai một cái:
—“Trà nhạt, bánh ngọt thì cũng tạm, nhưng hơi ít. Lần sau chuẩn bị nhiều hơn nhé.”
Nói xong, hắn ngáp dài, rồi chẳng thèm để ý đến ánh mắt khiếp sợ xung quanh, ung dung rời đi.
Còn lại trong sảnh, Trương Dao Ly khẽ cười. Nụ cười ấy không phải dành cho ai khác, mà là tự nhủ với chính mình:
—“Thì ra, cơ hội thay đổi vận mệnh thương hội… chính là hắn.”
...
Tin tức lan đi nhanh như gió lốc.
Chỉ trong một đêm, khắp thành Vân Dương đều bàn tán xôn xao:
“Một cái búng tay đã đánh tan chưởng lực của Triệu Kinh Vân!”
“Nghe nói Triệu Kinh Vân còn suýt quỳ tại chỗ, mặt mũi Thiên Thương Các lần này coi như mất sạch!”
“Người đó là ai? Chưa từng nghe danh… chỉ thấy hắn lúc nào cũng lười biếng, miệng ngậm bánh, mắt ngái ngủ thôi mà?”
Các quán trà, tửu lâu, ngõ chợ đều đầy lời đồn thổi.
Tên “Hàn Dạ Thiên” trong một đêm đã trở thành bí ẩn khiến bao người truy tìm.
...
Tại học viện Thần Vũ, đám học viên cũng rúng động.
Không ít người trước đây coi thường hắn giờ thầm nuốt nước bọt, trong lòng dấy lên một nỗi sợ hãi khó gọi tên.
Tạ Kiến Phong – kẻ từng nhiều lần muốn gây sự – nghe tin, sắc mặt trắng bệch:
—“Không thể nào… rõ ràng hắn chỉ là phàm nhân! Lẽ nào… hắn thật sự che giấu tu vi?”
Còn Lâm Tuyết Dao, khi nghe tin, nàng im lặng rất lâu. Trong lòng nàng vốn đã có chút mơ hồ về sự bất phàm của hắn, giờ càng thêm chắc chắn.
Nàng khẽ thì thầm:
—“Ngươi… rốt cuộc là ai?”
...
Ngay cả tận tầng cao của học viện, trong căn phòng tĩnh lặng, Viện trưởng Thần Vũ cũng đã nhận được báo cáo.
Ông ngồi trầm mặc, đôi mắt già nua ánh lên một tia sáng khó lường:
—“Hàn Dạ Thiên… cái tên này, ta phải đích thân quan sát mới được.”
...
Trong khi cả thành sôi sục, nhân vật chính thì sao?
Hàn Dạ Thiên lúc này đã quay về ký túc xá, ôm gối, ngủ một giấc say sưa.
Miệng còn lẩm bẩm trong mơ:
—“Bánh bao… thêm nhân thịt… đừng có bớt hành…”
Cảnh tượng ấy, nếu truyền ra, e rằng bao kẻ sẽ tức hộc máu: người được cả thành ca tụng, lại chỉ lo ăn ngủ như thế!
Nhưng chẳng ai biết, chính sự lười biếng ấy lại đang từng bước che giấu một con rồng ngủ say giữa biển trời hỗn độn.