chuong-59: Tiền trao cháo múc
Nghe Võ Thiện Nhân trả giá kiểu kỳ cục, gã chủ tiệm trố mắt bảo: “Ngươi có bị ấm đầu không đấy hả?”
Võ Thiện Nhân không thèm đáp, chỉ nhìn hắn cười cười, điệu bộ trông rất gợi đòn.
Gã chủ tiệm âm thầm chửi đổng. Hôm nay vốn tưởng gặp hai con dê béo, ai dè nói đến khô cuống họng cả nửa ngày vẫn chưa nhận được xu nào vào túi, trong lòng buồn bực vô cùng.
Suy nghĩ một lát, hắn đành hậm hực bảo: “Hừ! Năm ngàn linh thạch thì năm ngàn. Hai ngươi lấy rồi mang đi cho khuất mắt ta. Nếu không phải ta đang cần linh thạch thì đừng mong có giá đó.”
Lúc này, Võ Thiện Nhân cười hề hề nói: “Không thành vấn đề. Tiền trao cháo múc.”
Cuối cùng, Thích Thật Thà lấy hầu bao, thành công mua ba khoả Tu Luyện Châu với mức giá một vạn năm trăm linh thạch.
Rời khỏi cửa tiệm, đi một đoạn, Thích Thật Thà quay sang nhìn Võ Thiện Nhân, bộ dạng phấn khích nói: “Người anh em quả nhiên có bản lĩnh nha. Nhìn bộ mặt khó coi của tên chủ quán lúc nhận tiền là ta lại không nhịn được cười. Ha ha…”
Võ Thiện Nhân khịt khịt mũi vài cái, vênh mặt đắc ý: “Trước mặt ta mà muốn giở trò sao? Hắn còn non và xanh lắm. Hắc hắc…”
Nghe đáp, Thích Thật Thà nghi hoặc hỏi: “Tại sao ngươi biết chuyện hắn lừa gạt chúng ta?”
Võ Thiện Nhân thấy vẻ mặt háo hức của Thích Thật Thà, liền bày ra bộ dáng của cao nhân đắc đạo, nói: “Vừa rồi chỉ là một trò tâm lý chiến nho nhỏ thôi. Giống như cùng đối phương chơi một ván cờ. Còn về mức giá năm ngàn linh thạch là ta thuận miệng mà nói. Chẳng biết có thua thiệt cho ngươi hay không?”
Thích Thật Thà gãi đầu, hỏi vặn lại: “Cái mẹ gì mà tâm lý chiến? Sâu xa quá ta không hiểu.”
Võ Thiện Nhân cười nói: “Cái này không khó. Ngươi chỉ cần tỉ mỉ quan sát biểu hiện bên ngoài, nắm bắt được tâm lý đối phương rồi đưa ra quyết định. Ngươi có để ý, chúng ta đứng bên ngoài cửa hàng rất lâu nhưng không hề thấy vị khách nào bước vào căn tiệm đó không?”
Thích Thật Thà liền xác nhận: “Đúng vậy, đúng vậy…”
Võ Thiện Nhân nói tiếp: “Đến khi chúng ta tiến vào, ánh mắt tên chủ tiệm liền lộ ra một tia vui mừng như nhặt được vàng. Ta phỏng đoán có lẽ công việc buôn bán của hắn không suôn sẻ cho lắm. Bởi vậy ta mới giả bộ kéo ngươi đi, chính là muốn cho hắn biết, chúng ta cũng không cần mua Tu Luyện Châu, để tâm lý hắn dao động một chút. Sau đó ta nói thêm rằng sẽ qua các cửa hàng khác xem xét. Lúc này, tâm lý đối phương sẽ càng thêm lo lắng, nhất định sẽ cân nhắc đến mức giá ta đưa ra.”
Thích Thật Thà vẫn có chỗ không hiểu, hỏi: “Ngộ nhỡ nếu hắn không ngăn cản thì chúng ta phải làm gì?”
Võ Thiện Nhân cười ha hả nói: “Thì làm theo lời của ta, qua các cửa hàng khác tham khảo. Nếu không có nơi nào giá cả tốt hơn thì sẽ quay lại. Chúng ta cũng chẳng mất mát gì.”
Nghe Võ Thiện Nhân giải thích, Thích Thật Thà vỗ tay, thần tình khâm phục bảo: “Con mẹ nó! Hóa ra đây chính là tâm lý chiến. Người anh em thật sự là quá lợi hại!”
Được hắn thổi phồng lên mây, Võ Thiện Nhân hơi ngượng ngùng, trong lòng thầm bảo: “Chuyện này đến trẻ con lên ba ở quê ta còn biết. Chẳng qua do ngươi là đại thiếu gia Thích Gia, được ngậm thìa vàng từ bé, có bao giờ phải bận tâm đến chuyện tiền bạc đâu?”
Nói gì thì nói, nhờ có Võ Thiện Nhân mà tiết kiệm được gần vạn linh thạch. Điều này khiến Thích Thật Thà cực kỳ cao hứng, miệng cười ngoác đến mang tai.
Sau đó, hai người bọn họ có ghé chân vào mấy cửa tiệm khác nữa, nhưng rốt cuộc không có thêm thu hoạch.
Qua tìm hiểu, Tu Luyện Châu đích thực chỉ có giá khoảng trên dưới năm ngàn linh thạch một khỏa.
Bọn hắn còn nghe ngóng được một thông tin. Đó là trên ngọn Thông Thương Phong, có một địa danh nổi tiếng là toà Thông Thương Các. Nghe nói hàng hoá bên trong toàn là kỳ trân dị bảo. Cơ mà, Thông Thương Các đưa ra một yêu cầu đặc biệt, chỉ từ Vương Cấp mới được phép bước vào. Vì vậy mà hai người Võ Thiện Nhân đành tiếc hận bỏ qua.
Cứ thế bước đi, bỗng hai người đến một con đường rộng rãi, thẳng đều tăm tắp. Hai bên đường có đình đài lầu các, đều là những tửu lầu, người ra kẻ vào tấp nập, rất đông vui náo nhiệt.
“Không ngờ bên trong nội viện lại bắt gặp được cảnh tượng này.”
Võ Thiện Nhân nhẹ nhàng bước đi trên đường phố, thân mang trường bào màu hồng phấn, khuôn mặt anh tuấn, mày kiếm, mắt sao, quả thực rất có sức thu hút, khiến không ít nữ sinh để ý. Đôi khi bị hắn vô tình bắt gặp, khuôn mặt các nàng lập tức đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu.
Thấy cảnh tượng chướng tai gai mắt, Thích Thật Thà chửi đổng lên: “Mẹ nó, sao lại để ý mỗi mình hắn? Ta ở đây là đồ bỏ hay sao?”
Võ Thiện Nhân hung hắc trừng mắt bảo: “Dĩ nhiên là vì ta có sức hút hơn ngươi. Hắc hắc…”
Biết là Võ Thiện Nhân sắp giở giọng khoe khoang, Thích Thật Thà nhịn không nổi, vội vàng lôi kéo hắn vào một tửu lầu.
“Hôm nay nhờ ngươi mà ta tiết kiệm gần vạn linh thạch. Mau vào đây gọi món. Chầu này ta mời.”
Bên trong tửu lầu quan khách khá đông.
Nhìn thấy một bàn trống, Thích Thật Thà liền nhanh chóng cùng Võ Thiện Nhân ngồi vào.
Một lúc sau, bên trên mặt bàn đồ ăn đã chất đầy như núi. Thích Thật Thà liền tươi cười nói: “Để xem đồ ăn trong nội viện có khác gì bên ngoài hay không? Người anh em cứ mặc sức mà đánh chén no say.”
Ngẫm lại cả ngày hôm qua chưa có hạt cơm nào bỏ bụng, Võ Thiện Nhân không khách sáo, ăn uống rất nhiệt tình.
Các món ăn nóng hổi thơm ngon, mùi vị rất vừa miệng. Chỉ trong nháy mắt, số lượng đồ ăn trên bàn đã nằm gọn trong bụng hai người.
Theo Võ Thiện Nhân được biết, một khi tu vi tăng tiến, có thể vài tháng không ăn không uống mà vẫn sống nhăn răng. Nghe nói Đế Cấp cảnh giới hoàn toàn không cần phải dung nạp đồ ăn thức uống, chỉ riêng việc hấp thu thiên địa linh khí cũng đã dư thừa năng lượng.
Rời khỏi tửu lầu, về đến Hưng Yên Phong đã là lúc trời sẩm tối.
Trước khi quay trở vào động phủ, Thích Thật Thà từ trong người lấy ra một khoả Tu Luyện Châu, dúi vào tay Võ Thiện Nhân.
“Cái này tặng cho người anh em.”
Lúc ở Thông Thương Phong, Võ Thiện Nhân cũng rất muốn mua một khoả. Chỉ là, dẫu có gom hết tài sản trong túi cũng không đủ năm ngàn linh thạch.
Qua đoạn thời gian ở cùng nhau, mối quan hệ giữa hắn và Thích Thật Thà vốn đã trở nên rất thân thiết. Vì vậy, Võ Thiện Nhân không khách khí nhận lấy, tươi cười nói: “Cảm ơn người anh em.”