chuong-75: Lão già thối
Nghĩ đến chuyện lão Kim trước nay luôn lo lắng cho mình, Võ Thiện Nhân trong lòng trào dâng cảm xúc ấm áp, từ sâu thẳm nội tâm có vạn lời muốn nói nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng, hắn đành thốt lên: “Lão ca ca. Cảm ơn!... Võ Thiện Nhân ta một khi đã nhận ân của người khác thì nhất định phải tìm cách báo đáp. Một ngày nào đó ta sẽ đưa người ra khỏi Ngũ Hành Giới Chỉ, quay trở về với thế giới bên ngoài.”
Hiếm khi thấy hắn nghiêm túc được như vậy, lão Kim cười ha hả, nói: “Chuyện đó thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như ngươi không quản nổi đâu.”
Võ Thiện Nhân bĩu môi, bộ dáng quay trở lại vẻ lưu manh, cười hắc hắc đáp: “Hừm! Lão già thối! Nếu không thể đưa lão ra ngoài, vậy thì ta sẽ tìm kiếm cho lão một lão bà ngực nở mông cong, sau đó đẩy vào Ngũ Hành Giới Chỉ cùng bầu bạn với lão. Nói nghe thử xem, mẫu người lão thích nhất là như thế nào? Cao hay thấp? Béo hay gầy? Đầy đặn hay mảnh mai?...”
Không thể để hắn tiếp tục luyên thuyên, lão Kim đành hắng giọng cắt ngang: “Khụ khụ… Nhóc con hỗn láo. Không được ăn nói linh tinh.”
Võ Thiện Nhân cố tình cười bồi mấy câu nữa, trong bụng thầm bảo: “Hắc hắc… Cho lão chừa cái thói khinh thường ta.”
Bỗng lão Kim tiếp tục truyền âm, nhắc đến một chuyện: “Vừa rồi ta thấy ngươi nhắc đến Ngũ thể. Cái này… là do ngươi tự nghĩ ra sao?”
Võ Thiện Nhân không chút che giấu, cười toét miệng đáp: “Ha ha… Đúng vậy đó! Quy tắc Ngũ thể này chính là Võ Thiện Nhân uy dũng bất phàm, thiên tư tuyệt đỉnh sáng tạo ra.”
Không quan tâm đến vẻ huyênh hoang đắc ý của Võ Thiện Nhân, lão Kim cảm thán nói: “Thiên địa có Ngũ đại thuộc tính Kim, Mộc, Thổ, Thuỷ, Hoả. Con người có Ngũ thể là Da, Gân, Thịt, Kinh Mạch, Xương Tuỷ tương ứng. Biến con người thành một tiểu vũ trụ, sánh ngang cùng thiên địa. Ý niệm này, có lẽ trước nay không một ai dám nghĩ đến. Ngươi chính là người đầu tiên. Khá lắm nhóc con! Lão già này bội phục!”
Lần đầu tiên được nghe lời khen chân thực từ miệng lão Kim, Võ Thiện Nhân vô cùng vui vẻ. Không để vụt mất dịp tốt, hắn liền cố tình điểm lại ngôn từ trong đầu một lượt, sau đó mang ra nhai đi nhai lại mấy trăm lần. Cho đến khi lão Kim cảm thấy hối hận vì câu nói trước đó của mình, hoàn toàn “bặt vô âm tín” thì hắn mới chịu ngậm miệng.
Những ngày sau đó, Võ Thiện Nhân chăm chỉ dành thời gian luyện tập Phong Quyển Tàn Vân. Có lẽ đúng như lời lão Kim, hắn có thiên phú trong chuyện này nên không gặp quá nhiều khó khăn.
Ngoài ra, nhờ có linh mạch thiên địa tại hồ Suối Hai nên cảm ứng của Võ Thiện Nhân đối với Ngũ Đại thuộc tính càng mạnh. Tuy rằng tu vi không thể đột phá lên Nhân Vực cấp mười hai nhưng thực lực thì ngày càng tiến bộ về chất.
Nói gì thì nói, hắn cũng không thể mãi ở đây như vầy được. Cho đến một ngày nọ, sau khi suy nghĩ kỹ càng, Võ Thiện Nhân đã đưa ra một quyết định táo bạo, đó là tiếp hành trình theo dự tính ban đầu.
Trước đó, Võ Thiện Nhân còn lo lắng đến chuyện an nguy của bản thân, tuy nhiên hiện tại đã có Phong Quyển Tàn Vân hỗ trợ. Đây là một bộ linh thuật tu luyện thân pháp đỉnh cao, dù chưa thuần thục nhưng vẫn dư sức bảo vệ bản thân trước mấy con linh thú cấp ba, cấp bốn. Dĩ nhiên hắn không cho rằng linh thú cấp năm Bôn Diệm Báo Vương sẽ xuất hiện ở khu vực Gia Lai, bằng không đã ba chân bốn cẳng mà quay trở về nội viện.
Rời khỏi hồ Suối Hai, đi hơn chục dặm đường rừng, không hiểu vận số may mắn thế nào mà Võ Thiện Nhân chưa một lần chạm trán đám linh thú cấp cao, vẫn là mấy loài cấp một, cấp hai.
Trên đoạn đường, thỉnh thoảng Võ Thiện Nhân bắt gặp bóng dáng của con người. Toàn bộ đều là môn sinh Thánh Viện vào đây tu luyện, hoặc thực hiện nhiệm vụ thí luyện. Bọn họ thường tập trung thành một đội ngũ, ít thì ba đến bốn người, nhiều thì mười mấy người.
Võ Thiện Nhân không rảnh rỗi đến độ tiến đến chào hỏi làm quen. Hắn chỉ bí mật quan sát từ xa rồi bỏ đi. Cũng bởi vì trên người hắn vốn có cất giữ nhiều bí mật, không thể tiết lộ cho bất kỳ ai, vậy nên đi một mình sẽ yên tâm hơn.
Đêm khuya, trời tối đen như mực.
“Gâuuuuu…”
“Ẳng… Ẳnggg…”
Những tiếng kêu thê lương liên tiếp vang vọng. Sau đó không lâu đã im bặt.
Ngay nơi phát ra hồi âm thanh đó, trên mặt đất là mười cái xác của linh thú cấp hai, Tiểu Hắc Cẩu. Tất cả đều đã tắt thở, vong mạng.
Một mùi máu tanh nồng quanh quẩn trong không gian.
Theo ba động của linh khí thì vừa rồi ở đây đã xảy ra một trận chiến.
Chính giữa bãi chiến trường, hiện lên thân hình của Võ Thiện Nhân. Hắn đang hăng hái thu thập nội đan của bọn chúng.
Vừa rồi, trong lúc vô tình hắn gặp được đàn Tiểu Hắc Cẩu này. Với thực lực và kinh nghiệm gần một tháng qua, Võ Thiện Nhân liền dễ dàng tiễn đưa bọn chúng lên đường.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Võ Thiện Nhân phủi tay cười bảo: “Lũ Tiểu Hắc Cẩu này quá yếu đi. Mới lĩnh một đòn Ngã Hổ Phốc Thỏ mà con nào con nấy lăn đùng ra ch.ết. Thật là nhàm chán quá! Ài… Do chúng mày xui xẻo nên đụng trúng tao. Coi như tao hoá kiếp cho chúng bay sớm đầu thai chuyển thế. Kiếp sau đừng làm Tiểu Hắc Cẩu nữa… Làm Tiểu Bạch Cẩu đi.”
“Vù… Vù…”
“Phạch… Phạch…”
Đang trong lúc Võ Thiện Nhân đắc ý, bỗng một chuỗi âm thanh bất chợt vang lên, nghe như tiếng côn trùng bay lượn, chỉ là về cường độ thì rất dữ dội.
Không gian một màu đen kịt, rất khó để quan sát bằng mắt thường. Võ Thiện Nhân vội thả linh thức quét ngang bốn phía.
Bỗng sắc mặt hắn biến đổi, lắp bắp nói: “Ôi mẹ ơi! Là hai con Huyễn Dực Giáp Trùng?”