Chương 46

Vụ án của nhà họ Cận quả nhiên không phụ sự mong mỏi của mọi người, chỉ trong vòng một đêm đã thành tâm bão lớn.


Cận Viêm thì đã bị bắt, còn hòa thượng Cận Vệ Quốc vẫn chưa bị bắt, có thể nói đây là hai vị trụ cột của gia tộc, bảo sao thành phố H phải gánh vác hết trọng trách. Mà anh Hai họ Cận là người đa mưu túc trí, mang theo một khoản tiền khổng lồ bay ra nước ngoài, bảo tồn sinh lực cho nhà họ Cận.


Trước khi đi, anh Hai đã cùng anh Cả bí mật nói chuyện, đề cập đến vấn đề đi hay ở của Tưởng Khâm. Cận Vệ Quốc cho rằng Tưởng Khâm là người giám hộ của Lê Mông, yêu cầu anh với Lê Mông ra nước ngoài lánh nạn cũng là lẽ dĩ nhiên, nhưng nếu anh đi, công ty của Cận Viêm sẽ không thể cứu được, vậy nên nhất định phải giữ anh ở lại trong nước, nếu không thì dùng phương pháp cưỡng chế cũng được.


Anh Hai lắc đầu bảo rằng: “Không phải đề phòng cậu ấy, Tưởng Khâm không đi đâu. Cậu ấy với cậu Sáu tình sâu ý nặng, cho dù không có chúng ta, cậu ấy cũng sẽ hết lòng hết dạ nghĩ cách cứu cậu Sáu. Nhưng thật ra nhà họ Cận chưa hẳn có vị trí trong lòng cậu ấy. Vì chuyện cậu Sáu vướng vào xã hội đen nên cậu ấy oán hận chúng ta lâu rồi.”


“Vậy Lê Mông….”
“Em biết anh muốn nói gì, anh Cả. Lê Mông là đứa cháu độc đinh của gia tộc, nhưng anh đã mang con người ta ra nước ngoài, còn muốn mẹ người ta ở trong nước liều mạng cứu người, đây là chuyện con người làm sao? Nếu anh muốn Tưởng Khâm hận anh hơn nữa, vậy cứ làm đi.”


Cận Vệ Quốc nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy lời này có lý, vậy nên từ bỏ ý niệm này.
May mà Tưởng Khâm không biết cuộc nói chuyện này giữa họ, nếu không chắc chắn sẽ kích động Cận Viêm đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ.


available on google playdownload on app store


Sau khi Cận Viêm bị bắt, lão mới phát hiện thì ra quản lý công ty là một việc làm rất phức tạp. Cho dù không nhận thêm hạng mục mới nào, để giữ vững số vốn hiện có cũng cần phải nỗ lực rất nhiều Những hợp đồng Cận Viêm vẫn chưa kết thúc, đối tác liền thừa nước đục thả câu, khiến lòng người hoang mang tin đồn lan tràn, mang các nghệ sĩ đi đầu quân sang công ty khác…. Mỗi sáng lão mở mắt thức đậy, trông thấy xung quanh đều mịt mù khói súng, mặt đất thì hỗn độn.


May mà Cận Viêm có vài người bạn đáng tin cậy, ví như minh tinh đương thời đã hết hợp đồng là Vệ Hồng cùng với mấy nghệ sĩ quen biết vẫn quyết định ở lại, kết quả tốt đẹp tình trạng thừa nước đục thả câu đã bị Đoàn Hàn Chi ngăn lại, các loạn phỏng đoán ác ý cũng dần dần biến mất Tưởng Khâm lên tỉnh vài ngày để xây dựng quan hệ từ trên xuống dưới, rất nhiều chuyện của Thời Tinh đều do Quan Phong hỗ trợ xử lý.


Tình hình hiện tại vô cùng phức tạp, đầu tiên là cách thức buôn lậu ngọc thạch của Cận Viêm, phần lớn là do quan lớn ở tỉnh giao cho, cũng có nghĩa là họ đã bật đèn xanh, mắt nhắm mắt mở cho qua tiếp theo đường dây này của Myanmar đã được một số quan chức lãnh đạo của Myanmar ngầm đồng ý, nếu Cận Viêm thật sự bị giải ra pháp trường, rất nhiều nhà buôn ngọc mất đi cửa ngõ tiêu thụ ngọc ổn định, chắc chắn họ sẽ không để yên.


Mà đứng sau Phương Nguyên, những vị quan muốn phong tỏa đường dây buôn ngọc kia, là người có tiếng nói nhất trong số các ứng cử viên của nhiệm kỳ mới ở tỉnh. Có thể nói họ đã quyết định sống mái một phen với những vị quan đương nhiệm.


Tưởng Khâm thường xuyên giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm yên ắng, sau đó lại không ngủ được, nghĩ đến rất nhiều chuyện. Anh tựa như một phiến lá trên con thuyền đang bồng bềnh giữa biển, đã thấy sấm chớp sóng to trước mắt, nhưng lại không có dũng cảm bỏ thuyền nhảy xuống biển.


Quãng thời gian đó mỗi đêm anh chỉ ngủ được hai ba tiếng, tinh thần tuột dốc không phanh, cả đêm đầu đau như búa bổ. Nhưng đến ban ngày khi xuất hiện trước mặt người khác, anh vẫn luôn bình tĩnh tao nhã, trầm tĩnh khéo léo, làm gì cũng không sai không chậm, hiển nhiên đã trở thành nơi nương tựa của mọi người.


Dần dần bắt đầu có tin đồn, rằng dù Cận Viêm đã bị bắt, nhưng biển vàng của Thời Tinh không nhất định phải gỡ bỏ. Vị tổng tài mới của Thời Tinh thật sự rất lợi hại, trong lúc nguy cấp mà có thể ngăn được sóng dữ, e rằng ngay cả Cận Viêm cũng sút một cái là bay.


Đang lúc tình trạng nản lòng của nhà họ Cận đã dịu đi, thì cục diện khó lường lại bắt đầu.
Để điều tr.a chuyên sâu, cuối cùng bọn Phương Nguyên cũng quay lại Thời Tinh để điều tr.a những chứng cứ liên quan.


Nếu là các vụ án khác, ngay từ ngày đầu tiên thành lập án đã được phép điều tr.a ngay. Tình tình lúc này không cần nói nhiều, bọn Phương Nguyên cũng hiểu đây là do ở trên đấu đá lẫn nhau, kết quả là sự thỏa hiệp này.


Không dễ gì mới được cấp phép, Phương Nguyên đích thân dẫn một đội đến Thời Tinh Giải Trí. Khi ấy, Tưởng Khâm vừa mới chấm dứt một cuộc họp qua điện thoại, sức cùng lực kiệt dựa vào ghế ngồi uống nước, sau khi nhận được điện thoại của tiếp tân thì trầm mặc vài giây rồi nói: “Đưa bọn họ đến bộ phận tài chính, tôi xuống ngay.”


Tiếp tân nói lại toàn bộ cho cảnh sát, Phương Nguyên nghe xong cảm thấy nao lòng.
Hắn nghĩ Tưởng Khâm sẽ trốn biệt tăm biệt tích, ít ra cũng không trực tiếp xuống gặp.
Nhưng sự thật lại trái ngược hoàn toàn với những gì hắn dự đoán.


Ban ngày khi xuất hiện trước mặt nhân viên, Tưởng Khâm luôn ăn bận tươm tất, âu phục đen phối với áo sơ mi trắng, không đeo cravat, mở hai cúc áo gần cổ, trên cổ tay hơi có mùi nước hoa. Nhóm người Phương Nguyên mang đến trước đây có vài người từng ngụy trang thành cảnh sát dân sự, đã từng gặp mặt Tưởng Khâm, còn ngồi ăn cơm chung, thấy anh hôm nay trầm ngâm lạ thường, rất khác với lần gặp trước đây.


Nhưng Tưởng Khâm thì lại tương đối bình tĩnh, nhìn thấy những gương mặt quen thuộc còn hơi mỉm cười, tựa như hoàn toàn không bất ngờ: “Cần phối hợp điều tr.a à? Bộ phận tài chính đi bên này, tôi đã chuẩn bị tất cả rồi.”
Anh như vậy khiến các cảnh sát có hơi không được tự nhiên.


Phương Nguyên ho một tiếng, nói: “Cũng không có gì quan trọng, tuân mệnh đến thu thập một ít chứng cứ thôi. Báo cáo tài chính và hóa đơn bản gốc của mấy năm qua, hơn nữa hợp đồng bản gốc cũng phải mang ra. Nếu có gì phiền phức xin được thứ lỗi.”
Tưởng Khâm nhẹ nhàng nói: “Quá lời rồi.”


Anh nói câu này cũng không thèm nhìn Phương Nguyên lấy một lần.


Vì vậy cả bọn cùng Tưởng Khâm đến bộ phận tài chính, các kế toán đã chuẩn bị từ trước, những gì được xử lý hoàn chỉnh từ trước đều được lấy ra kiểm tra. Một vài cảnh sát ở lại kê khai sổ sách, một nhóm khác thì phân công nhau ra ngoài tìm nhân viên thẩm vấn, giống như những vụ điều tr.a bình thường.


Tưởng Khâm đứng nhìn một lúc, rồi xoay người ra ngoài.
Phương Nguyên thình lình hỏi: “Đợi đã, Thời Tinh Giải Trí còn một bộ phận tài chính nữa phải không? Nhưng không treo bảng tên, hình như là của riêng Cận Viêm?”
Tưởng Khâm dừng bước lại.


Các cảnh sát nhìn nhau, nghĩ rằng anh sẽ phủ nhận, hoặc kéo dài thời gian giả vờ nói một hai câu ngốc nghếch. Ngờ đâu Tưởng Khâm chỉ “A” một tiếng, nói: “Có đấy, các anh muốn xem à?”
“Xin phép đưa tôi đến đó.”


Tưởng Khâm đi thẳng ra ngoài mà không quay đầu lại, Phương Nguyên ngập ngừng vài giây, ra hiệu bằng mắt bảo các đồng nghiệp cứ đứng ở đây, còn mình đi theo.


Gian này vốn là phòng kế toán đặc biệt nhưng đã bị gỡ bảng tên, nhìn thoáng qua cũng chỉ giống như phòng uống trà bình thường. Hai nhân viên kế toán ngồi chơi poker, thấy Tưởng Khâm và cảnh sát đi vào mới đứng dậy: “Anh Tưởng.”


“Lấy báo cáo tài chính mấy năm nay ra đây, có cái gì lấy cái đó. Máy tính cũng mở ra, dùng thông tin của các anh đăng nhập vào hệ thống tài chính, bày tất cả số liệu ra cho vị cảnh sát này.”
Nhân viên kế toán không sợ hãi gì, lập tức làm theo.


Phương Nguyên thoáng có cảm giác khó chịu, giống như tất cả đều đã được luyện tập từ trước, những người này vì đối phó với mình hôm nay mà đã chuẩn bị đầy đủ. Hắn tựa như một con rùa, giây phút bước vào Thời Tinh Giải Trí, chẳng khác nào chui đầu vào rọ người ta vậy.


Phải chăng trước đó đã có người tiết lộ thông tin cho Tưởng Khâm?
…..Không thể nào, chưa nói đến chuyện hành động lần này vô cùng bí mật, cho dù có người cố ý tiết lộ, Tưởng Khâm cũng không thể nào sắp xếp được tất cả mọi người.


Sản nghiệp nhà họ Cận như một con quái vật lớn, chỉ trong vài ngày mà muốn che giấu hoàn hảo thì người bình thường khó có thể nghĩ ra giải pháp và hành động được. Những điều này ngay cả Cận Viêm cũng chưa chắc làm được, huống chi Tưởng Khâm lại là người chưa bao giờ gặp phải sóng gió, càng không thể có bản lĩnh này.


“Tất cả mọi thứ đều ở trong này.” Tưởng Khâm thản nhiên nói, “Muốn xem gì thì tự vào xem đi.”


Phương Nguyên dằn sự ngờ vực xuống, bước đến lấy đại mấy bản hợp đồng, một số ghi là đầu tư phim ảnh truyền hình, một số ghi là thu thập và bán các tác phẩm nghệ thuật. Nhìn qua thì không có vấn đề gì, nhưng đưa đến bộ phận kiểm toán để kiểm tr.a thì không biết kết quả thế nào.


Hắn do dự một lúc, nói với kế toán rằng: “Các anh có thể ra ngoài cho cảnh sát thẩm vấn được không?”
Kế toán không nói gì, gật đầu lui ra.


Tưởng Khâm cũng định đi cùng hai kế toán ra ngoài, nhưng vừa mới nhấc chân đã bị Phương Nguyên gọi lại: “—-em bây giờ ngay cả liếc nhìn anh một cái cũng không muốn sao Tưởng Khâm? Em hận anh lắm nhỉ.”
“……….”


Phương Nguyên đến gần sau lưng Tưởng Khâm, ở khoảng cách gần như vậy, nửa người trên của hắn như muốn dán vào Tưởng Khâm.
“Lần trước khi em ra khỏi nhà anh, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Lần này em không cần nói gì, chỉ cần nghe anh nói, em có thể chọn đồng ý hoặc từ chối.”


“Đầu tiên, lần trước em đến trong lòng đã có sẵn đáp án, tâm tư của anh đối với em thế nào em cũng đã biết. Vậy thì sao em còn làm như vậy? Có phải cảm giác được tận tai nghe anh nhận thua khiến em thích thú lắm không?”
Tưởng Khâm ngẩn người ra.


Phương Nguyên lại cười: “Tiếp đó, em đã biết tình cảm không thể nói với ai của anh rồi mà vẫn cùng anh về thành phố S? Vì sao lúc đó em vẫn xử sự rất bình thường, cùng anh đến cùng anh đi mà không có chút phòng vệ nào? —– Đừng nói với anh là em rất vô tư, phải biết là chuyện đồng tính lúc đó vẫn phải tế nhị hơn so với dị tính, nếu em thật sự khinh miệt anh, thì lúc đó đừng nên đi cùng với anh.”


Tưởng Khâm quay mặt sang một bên, Phương Nguyên từ đằng sau bắt chặt lấy cằm anh, khiến cho anh phải quay lại nhìn mình: “Em vì Cận Viêm mà hận anh, Tưởng Khâm. Nếu Cận Viêm tốt đẹp thật, em cũng không chơi đùa mập mờ với anh làm gì —— thậm chí em còn thích thú cảm giác được người khác yêu, được người khác phóng đãng.”


Tưởng Khâm im lặng không nói.
Phương Nguyên cúi xuống ngửi hương thơm trong cổ áo anh, mùi vị của làn da ấm áp mềm mại tràn ngập trong khoang mũi, khiến cho hắn chìm vào mê muội.


Lạ kỳ hơn chính là Tưởng Khâm không hề phản kháng, vẫn đứng im như tượng một lúc lâu, rồi bỗng nói: “Tật xấu này ai ai cũng có.”
Lời này tựa như đang giải vây cho chính mình, Phương Nguyên nghe xong liền nở nụ cười chế nhạo.


“Nhưng trong chuyện này,” Tưởng Khâm nói, “Thật ra tôi chỉ đang lợi dụng anh thôi.”
“……..” Mặt Phương Nguyên lập tức cứng đờ ra.


Tưởng Khâm lại nhìn hắn, khóe môi khẽ mỉm cười chế giễu: “Ở trong mắt anh tôi là đứa bỉ ổi hận không thể dụ dỗ hết người trong thiên hạ này sao? Phương Nguyên, anh từ xưa đã giỏi giang hơn người, liền nghĩ mình có thể đứng từ trên cao nhìn xuống mọi người. Bây giờ tôi rất hối hận vì không để anh nhận biết tình hình sớm hơn, thật ra trong mắt tôi anh vẫn là người anh họ bị mang ra so sánh với tôi trên mọi phương diện, nhưng chẳng có phương diện nào bằng tôi được. Đùa giỡn với anh so với một con kiến còn dễ dàng hơn nhiều.”


Sắc mặt Phương Nguyên hoàn toàn thay đổi, một lúc sau mới rít qua kẽ răng một câu: “——em nói cái gì?”
“Anh sẽ phải hối hận.” Tưởng Khâm nhìn hắn đầy thích thú.


Nếu như Phương Nguyên còn có lý trí, thì sẽ hiểu được những gì Tưởng Khâm nói không chỉ đơn giản như vậy, mà còn bóng gió đến một chút nguy hiểm. Nhưng lúc này hắn đã hoàn toàn hớ hênh rồi, bao năm sống cao cao tại thượng như vậy, từng bước một đều xuôi chèo mát mái mà thăng chức, điều này khiến cho hắn một khi đã bị khiêu khích thì sẽ không giữ được bình tĩnh, khiến mọi chuyện đột nhiên đến tình trạng không thể vãn hồi.


Tưởng Khâm lùi về sau hai bước, vừa mới chuyển người đã bị Phương Nguyên nắm lấy cánh tay. Vì động tác quá mạnh nên làm anh ngã xuống đất, lật đổ cả cái ghế bên cạnh! Nhưng mà tiếng ghế đổ cũng không làm Phương Nguyên tỉnh táo lại, mà còn khiến thần kinh hắn thêm kích thích, đưa tay nắm lấy áo Tưởng Khâm.


Tưởng Khâm phản ứng rất nhanh, chốc lát đã vung nắm đấm vào mặt Phương Nguyên, đang định đứng lên lại. Nhưng sức mạnh Phương Nguyên không kém, lại đang ở thời điểm mà cảm xúc thăng hoa, nắm đấm này thậm chí còn không làm hắn cảm thấy đau, trở lại bắt lấy cổ tay Tưởng Khâm khiến cả người anh đổ ào xuống.


Văn kiện trên sàn bay tán loạn. Tưởng Khâm bị đè úp mặt xuống đất, giãy giụa đạp vào chân Phương Nguyên, giẫm đến nỗi hắn gần như ngã xuống đất. Nhưng lúc này Phương Nguyên vẫn còn nắm cổ tay anh, chớp mắt hung tính trỗi dậy, vặn tay anh lại, “rắc rắc” một tiếng đã vặn ngược tay Tưởng Khâm ra phía sau.






Truyện liên quan