Chương 47
Tưởng Khâm bị vặn tay chỉ cảm thấy đau đớn, cánh tay nhanh chóng tê dại, sau đó chẳng còn cảm giác gì.
Đỉnh điểm của đau đớn chính là không còn cảm thấy đau nữa, chỉ có thể dùng lý trí trí để an ủi rằng “Tôi chắc chắn đang rất đau”, sau đó là cảm nhận được sự sợ hãi vây quanh.
Đây chính là cảnh cáo trong tiềm thức rằng cơ thể đã bị tổn thương.
Trong giây lát đầu óc Tưởng Khâm trở nên minh mẫn, có thể nhận ra rằng Phương Nguyên đang quỳ một chân lên lưng mình, cúi đầu xuống hôn cổ mình. Vì động tác này mà lực trên ngón tay hắn hơi lỏng lẻo, Tưởng Khâm lập tức dùng sức mạnh toàn thân xoay người lại, đè đầu gối xuống bụng Phương Nguyên từ phía trên.
Nhưng Phương Nguyên phản ứng rất nhanh, bắt lấy cổ chân anh, hai ngón tay cấu véo. Động tác này chuẩn xác cực kỳ, khiến Tưởng Khâm đau réo lên ngay: “—–A!”. Sau đó theo phản xạ rút chân lại.
Phương Nguyên tức điên lên, hỏi: “Phục hay không?”
“Cút đi!”
Phương Nguyên ngừng một lúc, cho dù giận dữ thế nào hắn cũng biết đây là Thời Tinh Giải Trí, Tưởng Khâm là quyền tổng giám đốc, bên ngoài là nhân viên của công ty, nếu bạo lực thì chỉ có ch.ết.
Hắn vốn bị Tưởng Khâm chọc giận, còn muốn cấu véo cho thỏa. Tưởng Khâm trời sinh đã có làn da thơm ngát, bao năm qua lại sống sung sướng an nhàn, da dẻ mềm mại đến nuột nà, khiến cho Phương Nguyên không còn biết chừng mực.
Hiện giờ hắn đang cấu véo cổ chân Tưởng Khâm, cảm thấy hơi hối hận vì đã quá tay, nhưng mà hắn không cam lòng, chỉ biết quỳ một chân lên người Tưởng Khâm thở hổn hển, nhìn anh hung tợn.
Giằng co chưa đến vài giây, Tưởng Khâm bị đau nên ngừng lại, sau đó lập tức đưa tay lên tát thật mạnh.
“Bốp” một tiếng, Phương Nguyên ngã phịch xuống đất, Tưởng Khâm chệnh choạng đứng lên liền chạy thẳng ra cửa.
Bên ngoài đều là người của Thời Tinh Giải Trí, Phương Nguyên làm sao có thể để anh không chỉnh chu mà chạy ra ngoài? Vậy nên hắn lập tức đứng dậy đuổi theo. Chân Tưởng Khâm bị cấu véo nên không chạy nhanh được, bị Phương Nguyên chặn lại, làm đổ cái bàn.
“———Phương Nguyên anh điên rồi! Cút đi!”
Phương Nguyên phẫn nộ hỏi: “Em chạy cái gì?!”
Tưởng Khâm căn bản không để ý hắn, quay lại lạnh lùng nói: “Người đâu, người đâu!!”
“Rầm” một tiếng, hai kế toán đập cửa chạy vào, trông thấy tình thế như vậy đều ngẩn người ra, kế toán lớn tuổi có phản ứng trước, lật đật đỡ Tưởng Khâm đứng dậy, người còn lại xông lên cản Phương Nguyên, sau đó há mồm định gọi bảo vệ. Nhưng chưa kịp gọi, Tưởng Khâm đau đến run rẩy đã hô lên: “Đừng hoảng! Đừng gọi người! Đóng cửa lại!”
Kế toán trẻ chạy vội ra đóng cửa, suýt chút nữa bị vấp ngã.
Khủy tay trái của Tưởng Khâm bị cụp xuống một cách bất thường, chân phải không thể tiếp đất, đau đến mặt trắng bệch. Trong lòng Phương Nguyên hơi hoảng hốt, nhìn Tưởng Khâm đổ mồ hôi lạnh liên tục lại hối hận vô cùng, nghiêm mặt đứng một bên.
Kế toán lớn tuổi run run bàn tay mở cúc áo Tưởng Khâm ra, cúc thứ hai và cúc thứ tư trên áo sơ mi đã sắp rơi ra rồi, xương quai xanh lộ gần hết ra bên ngoài. Có lẽ anh rất rất đau, tóc mái đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, khóe mắt hơi ửng đỏ, con mắt như hồ nước, trông đáng thương vô cùng, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
“Gọi điện cho bác sĩ đến nắn lại xương giúp tôi, tôi trật khớp rồi.” Tưởng Khâm thở hổn hển căn dặn: “Còn nữa, nói với những cảnh sát này, đã có những gì muốn rồi thì đi đi! Chuyện hôm nay không được nói ra bên ngoài dù chỉ một chữ!”
Phương Nguyên hậm hực nói: “Tưởng Khâm….”
“Cút!”
“Em hãy nghe anh nói….”
“Cút!”
Phương Nguyên hít sâu một hơi, sau đó kìm nén lửa giận: “—–anh không muốn làm tổn thương em, em đã bị Cận Viêm tẩy não hoàn toàn rồi, không biết đằng sau chuyện này nguy hiểm thế nào, bất kỳ ai bị cuốn vào đều…..”
“Đừng ra vẻ thiên sứ chính nghĩa gì đó với tôi nữa, cùng lắm anh chỉ là một con chó của đám người bên trên thôi! Tuy Cận Viêm không đúng, nhưng anh ấy không hại người, vậy mà anh cũng đòi đến uy hϊế͙p͙ tôi?!”
Phương Nguyên ngừng lại hít thở, Tưởng Khâm nổi giận với kế toán: “Đuổi hắn ra cho tôi!”
Trong phòng kế toán ồn ào quá lớn, trừ hai kế toán nọ tận mắt chứng kiến, mấy cảnh sát đứng ngoài cửa chỉ nghe được loáng thoáng, nhìn chung là không biết được gì. Lúc Phương Nguyên ra ngoài mặt đen như than, không giải thích điều gì, huy động người thu thập tài liệu xong lập tức đi ngay.
Kế toán lớn tuổi tự mình gọi cho bác sĩ quen biết đến, cẩn thận nắn xương, bôi dầu vào cổ chân cho anh, căn dặn rằng trong vòng một tuần không được chạm đất. Trên người Tưởng Khâm còn có mấy nơi bị bầm tím, bụng thâm đen lại vì đụng trúng mép bàn, nhìn lướt qua cũng thấy sợ hãi.
Kế toán xem xong, hỏi nhỏ: “Tưởng tổng, trong phòng kế toán có camera, có cần phải đưa băng ghi hình ra để tên cảnh sát kia….”
Tưởng Khâm nháy mắt ra hiệu đừng nói nữa, sau đó bác sĩ vén áo Tưởng Khâm ra, thấy trên cổ rành rành một dấu răng đỏ ửng, không biết lúc cắn dùng bao nhiêu sức, còn hơi bị rách da nữa.
Cái này không phải vì đánh nhau mới có, bác sĩ lẫn kế toán đều cảm thấy quái lạ.
Vết thương to nhỏ đều được xử lý xong, sau khi bác sĩ ra về, Tưởng Khâm mới nhờ người đỡ mình lên phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất. Vì đi lên bằng thang máy, không có nhiều người nhìn thấy,các thư kí thì sợ đến nỗi mặt trắng bệch, vội vàng chạy đi lấy nước châm trà.
Lúc này Tưởng Khâm mới tựa vào ghế sô pha dặn dò: “Lấy tất cả băng ghi hình ở phòng kế toán ra, nhưng đừng cho ai biết.”
Kế toán ngạc nhiên hỏi: “Nhưng mà cảnh sát kia….”
“Không phải sợ Phương Nguyên, bởi vì hắn biết tôi không dám làm lộ ra. Bọn họ đã nghi ngờ tôi lâu rồi, bây giờ tôi còn đánh cảnh sát nữa, họ sẽ lập tức khống chế hoặc theo dõi tôi, như vậy muốn làm gì cũng rất bất tiện.”
“Vậy chuyện này bỏ qua như thế ạ?”
“Thời cơ chưa đến.” Tưởng Khâm cắn răng cười, “Sẽ có một ngày giết ch.ết hắn.”
Kế toán biết nhiều khi Tưởng Khâm còn lợi hại hơn Cận Viêm nhiều, vì thế nghe lời ra ngoài lấy băng ghi hình. Đi đến cửa lại không cam lòng, chần chừ mãi mới hỏi: “Tưởng tổng, tên cảnh sát kia, có phải đối với anh….”
“Không phải cậu đã thấy rồi à?”
Kế toán không dám mở miệng ra nữa.
“Vụ án này chính là do phe phái bên trên ngầm đấu đá nhau, thao túm được Phương Nguyên sẽ có lợi lớn.” Tưởng Khâm thản nhiên nói: “Từ xưa lòng người khó đoán, nhưng nhi nữ tình trường[1] lại là chuyện đơn giản nhất.”
[1] Nhi nữ tình trường: Trích câu “Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản”. (Nhi: nam, nữ: nữ, tình trường: yêu đương, khí đoản: tiêu tan chí khí), ngụ ý của câu là: tình yêu nam nữ quyến luyến với nhau không rời, thì chí khí phấn đấu của người đàn ông sẽ tiêu tan.)
Kế toán không nghe rõ, nhìn anh nghi hoặc.
Tưởng Khâm phất tay nói: “—–Đi đi.”
Những người khác trong phòng đều lui ra, Tưởng Khâm dựa vào ghế sô pha nghĩ ngợi lại mọi chuyện. Trong phòng im ắng vô cùng, chỉ nghe được tiếng tíc tắc nho nhỏ vang lên của đồng hồ. Âm thanh giày cao gót chạm vào sàn đá từ bên ngoài truyền vào, có lẽ là các cô thư kí vội vàng đi qua, rồi cũng nhanh chóng trở về yên tĩnh.
Rốt cuộc Tưởng Khâm cũng mở to mắt, rút điện thoại từ túi quần ra, bấm một dãy số.
“Alo, anh Tưởng?”
“Ả kia đang ở chỗ nào?”
“Sòng bạc Hoàng Quan[2], nửa tiếng trước đến cùng với Cận tiểu thiếu gia. Vừa rồi chơi bài cào Baccarat thua ba bốn vạn, bây giờ đang uống chút rượu, phỏng chừng sẽ vào phòng đặt riêng ngay.”
[2] Sòng bạc Hoàng Quan: Hoàng Quan có nghĩa là ‘vương miện’, tiếng anh là ‘crown’, sòng bạc Hoàng Quan có nghĩa là Crown Casino, trùng tên với một trong những casino nổi tiếng nhất thế giới, tọa lạc tại Úc.)
“Để thủ hạ của cậu ở đó tiếp tục theo dõi, cậu đến đây đón tôi.”
“Anh Tưởng anh muốn trừng trị con ả này à?” Người ở đầu dây bên kia không ngờ được: “Từ Hiểu Tuyền đâu đáng giá để anh ra tay, chỉ cần nói một câu, em lập tức….”
“Cho cậu hai phút,” Tưởng Khâm lời ít ý nhiều nói, “Đến đây ngay.”
Sau khi Cận Viêm bị bắt, Quan Phong đã nhanh chóng điều đến một vài thủ hạ đắc lực nhất của mình để tương trợ Tưởng Khâm, A Chương này là cao thủ theo dõi người, được Tưởng Khâm sai đi bám đuôi Từ Hiểu Tuyền.
Nhà họ Quan không giống nhau, trước đây khi du học ở Pháp, Quan Phong đã học được tác phong của đại ca xã hội đen ở đó, có thói quen là trả tiền cao cho các cao thủ bốn phương về nuôi dưỡng, bình thường thì không cần làm gì, nhưng đến lúc quan trọng mới sử dụng. Ví dụ như lợi dụng quan hệ để chiêu mộ vài tên bắn tỉa tay nghề cao, cấp nhà cấp xe cấp tiền, còn chịu trách nhiệm giới thiệu người yêu, từ cuộc sống đến huấn luyện bao đều trọn gói, tiêu tốn vào họ rất nhiều tiền bạc và sức lực, nhưng từ đầu đến cuối đều không để họ làm gì. Cho đến lần này Cận Viêm bị bắt, Quan Phong mới ra lệnh cho một tay bắn tỉa giả vờ đánh nhau, bị bắt vào trại tạm giam, thật ra là để bảo vệ Cận Viêm.
Tuy A Chương không có tài bắn tỉa tuyệt vời như vậy, nhưng cũng xem như là nhân tài khó tìm. Được Tưởng Khâm phân công đi giám sát Từ Hiểu Tuyền, ban đầu gã cũng không nghiêm túc lắm, về nhà họ Quan còn nói đùa rằng: “Mấy người nghĩ không ra đâu, anh Tưởng là người có hiểu biết như vậy, nhưng mà cũng có lúc không qua được ải mỹ nhân.”
Quan Phong nghe được chuyện này, sai Hellen đi nói rằng: “Tưởng tổng bảo cậu làm gì, thì cậu nghe theo 100% mà làm. Tưởng tổng là người lợi hại khó tìm được trên đời này, anh ấy đã muốn làm gì chắc chắn sẽ có lý do. Nếu cậu lơ là bất cẩn, không cần Tưởng tổng mở miệng, Quan đại công tử hiển nhiên lột da cậu.”
Bình sinh Quan Phong không bao giờ làm một chuyện đó là nói đùa. Hắn nói lột da thì sẽ lột da, lúc ấy A Chương mới hãi hùng.
May mà sau khi rời khỏi Thời Tinh, cuộc sống của Từ Hiểu Tuyền bị thu hẹp lại. Mỗi ngày A Chương đều theo dõi rất cẩn thận, không có sự cố gì. Nếu hôm nay Tưởng Khâm không bất chợt nói muốn đi gặp ả, thì A Chương đã nghĩ ông chủ quên hẳn chuyện này rồi.
Hôm nay Từ Hiểu Tuyền rất đáng phải ch.ết, sòng bạc mà ả tới là sản nghiệp của Cận Vệ Quốc. Mọi người trong sòng bạc đều đã gặp Tưởng Khâm, biết vị này đến đây đã nhiều, hôm nay thấy anh đến với vẻ muốn giết người, họ đều ngoan ngoãn cho qua mà không hỏi câu nào, cũng không ai đứng ra ngăn cản.
Tưởng Khâm dẫn người đến thẳng sòng bạc, bước vào phòng ăn riêng ở tầng dưới, bảo vệ trông thấy nhóm người này đằng đằng sát khí, định ra ngăn lại, nhưng thấy người ngồi xe lăn ở giữa là Tưởng Khâm, bỗng ngoan ngoãn rụt rè như mèo con.
Tưởng Khâm hỏi người theo dõi: “Là phòng nào?”
“Phòng thứ hai bên tay trái, gọi là phòng Kim Ngọc ạ.”
“Đạp cửa cho tôi.”
Từ Hiểu Tuyền mặc áo cổ sâu đến nỗi lộ ra một bên ngực, đang ngồi trong lòng Cận Chí Hải mỉm cười hầu rượu, bỗng nhiên nghe “rầm” một tiếng, cánh cửa đập vào tường rồi dội lại, sau đó có mấy người mặt mày dữ tợn xông vào.
Trong phòng có bấy nhiêu người đều đứng dậy: “Làm gì vậy!” “Đi ra đi ra!” “Bảo vệ đâu? Tới đây!”
Cận Chí Hải sặc rượu trong họng, ho sặc sụa hỏi: “Mẹ nó là thằng nào, còn không biết đường đuổi ra ngoài cho tao!”
Những người xông vào trước đều ngơ ngác mở đường, sau đó A Chương đẩy xe, đưa Tưởng Khâm vào.
Vừa thấy người thì mặt Từ Hiểu Tuyền trắng bệch ra, trốn sau lưng Cận Chí Hải. Cận Chí Hải cũng sợ run lên, chột dạ hỏi: “Sao… sao lại là chú?”
Tưởng Khâm lạnh lùng nói: “A Chương, để chú mang ả này đi!”
A Chương ra hiệu bằng mắt, mấy người xông lên đẩy Cận Chí Hải ra, bắt lấy Từ Hiểu Tuyền kéo ra ngoài. Từ Hiểu Tuyền gào lên inh ỏi, càng kéo càng gào lớn, đến giày cao gót cũng rớt mất một chiếc, giọng khản đặc: “Vì sao muốn bắt tôi! A Chí! A Chí cứu em! A Chí!”
Cận Chí Hải có tình cảm thực sự với Từ Hiểu Tuyền —– nếu không vào thời khắc bị ép buộc đó, nó cần mẹ gì phải tự sát? Nghe thấy tiếng Từ Hiểu Tuyền kêu cứu, nó không ngồi yên được, tiến đến nắm lấy tay Từ Hiểu Tuyền, mặt đỏ bừng hỏi Tưởng Khâm: “Cô ấy có gì đắc tội với chú Tưởng chứ, muốn bắt người cũng phải hỏi cháu trước!”
“A Chí, luận thân phận mày còn phải gọi chú một tiếng ‘cậu’.” Tưởng Khâm bình tĩnh nói: “Có câu ‘cậu thương cháu’[3], hôm nay mày ngoan ngoãn ngồi xuống uống rượu tiếp, chuyện này xem như chưa có gì, nếu không ngay cả mày chú cũng giết—- đừng hỏi vì sao ‘cậu’ không thương mày.”
[3] “Cậu thương cháu”: Đại ý là em trai rất thương con cái của chị mình. Cận Chí Hải là con trai của chị Tư nhà họ Cận.)
Cận Chí Hải mặt biến sắc: “Vậy —- vậy muốn làm gì! Dù sao đây cũng là sòng bạc Hoàng Quan! Chú định làm gì!”
Tưởng Khâm căn bản không muốn đôi co vô nghĩa với nó, trực tiếp bảo A Chương mang người đi. Cận Chí Hải không dám đối đầu với Tưởng Khâm, chỉ dám hét toáng A Chương cùng mấy tên thủ hạ, những người khác trong phòng không thấy loạn mà chạy, cũng xông lên ba chân bốn cẳng cướp người, kéo Từ Hiểu Tuyền đang rất tơi tả ra.
Chính lúc đang ầm ĩ này, cuối cùng Cận Vệ Quốc cũng đến, vừa vào cửa đã hoảng loạn: “Đang làm gì thế này?!”
“Cậu cả!” Cận Chí Hải như thấy cứu tinh: “Cậu tới mau, chú Tưởng đang làm khó dễ người yêu cháu! Cháu đã làm gì chọc giận chú ta chứ….”
Cận Viêm vẫn xem chuyện phong lưu với Từ Hiểu Tuyền trước đây là sự sỉ nhục của đời mình, hận không thể mất đi trí nhớ, trừ Tưởng Khâm ra, bên họ nhà mình chẳng nói cho ai biết cả. Từ Hiểu Tuyền ôm đùi Cận Chí Hải mà kiếm sống, hiển nhiên sẽ không nói chuyện này đi lung tung, vậy nên cho đến bây giờ Cận Vệ Quốc vẫn chưa biết nội tình.
Lão còn tưởng là Tưởng Khâm tới gây sự, nhẫn nại hỏi: “Lần này lại là chuyện gì? Tốt xấu gì cũng là địa bàn của anh….”
“Anh Cả, bây giờ anh đứng một bên nghỉ ngơi đi.” Tưởng Khâm ngừng một lúc, hỏi: “——Chuyện hôm đó tôi nói với anh, anh quên hết rồi à?”
Cận Vệ Quốc phun máu tới đỉnh đầu, muốn mở miệng ra quát nạt, nhưng bị ánh mắt sắc bén của Tưởng Khâm phóng điện ngang qua. (y chang trong manga =)))
Ánh đèn rọi xuống khiến đôi mắt anh sáng rực, đến nỗi làm cho người khác phải ớn lạnh. Cận Vệ Quốc bất giác nói yếu ớt: “Em… em đừng nghĩ nhiều, Cận Viêm không sao đâu…. Em bị thương như thế thì về nhà nghỉ ngơi đi, gây khó dễ cho cháu nó làm gì….”
“Câu này tôi nghe không hiểu.” Tưởng Khâm cười lạnh ngắt lời lão: “Ai ai cũng đều biết tôi và cậu Sáu nhà các người đã kết hôn, tôi là người thế nào trong lòng anh tự rõ. Họ Từ này đã từng qua lại với Cận Viêm, có thể anh không biết, Cận Viêm đã dùng rất nhiều tiền bịt miệng ả lại, nhưng ả vẫn nhắn tin vào di động của tôi ——– bây giờ tôi muốn mang ả về lột da rút gân, đây rõ ràng là việc nhà của tôi, thế nào lại gây khó dễ cho cháu nó?”
Cận Vệ Quốc: ‘…………..”
Cận Vệ Quốc hận không thể nhảy xuống nước được, nếu không lão đã tự mình nhảy xuống để trốn đi.
Cận Chí Hải không thể tin được: “Nói bậy, không thể nào…. Chú Tưởng chú đừng có nói bậy! Cháu không tin!”
“Nếu mày là con chú,” Tưởng Khâm lạnh lùng nói, “Chắc chắn đã bị chú đánh ch.ết. Còn không mau quỳ xuống cảm tạ ông trời, không gửi hồn mày vào trong nhà chú, để mày có thể giữ được cái mạng nhỏ mà sống đến bây giờ.”
Cận Chí Hải sợ đến nỗi không nói được gì, Tưởng Khâm cũng không để ý nó nữa, trực tiếp ra lệnh: “A Chương, mang người đi.”
A Chương vừa định đưa người đi, Từ Hiểu Tuyền đã vùng vẫy hét ầm lên: “A Chí cứu em! Em thật sự không biết gì! Anh đừng tin hắn, mau cứu em đi A Chí! Anh muốn thấy em ch.ết sao!”
Cận Chí Hải vốn hay mềm lòng, thấy bọn A Chương hành động lại lỗ mãng, tất nhiên lại bị kích động: “Các người buông cô ấy ra, không cho phép mang cô ấy đi! Chú Tưởng, chuyện này nhất định có hiểu lầm, chú không được tự ý mang người đi!” Nói xong đi lên đẩy bọn A Chương mấy phát, chộp lấy cánh tay Từ Hiểu Tuyền.
Dù sao nó cũng là đời thứ ba của nhà họ Cận, A Chương không dám đánh nhau với nó, trong lúc giằng co suýt nữa đã vuột mất Từ Hiểu Tuyền. Ả này cũng rất khôn ngoan, vừa thấy dấu hiệu có lợi, đã dùng hết sức vùng vẫy khóc lóc kêu gào: “Người đâu rồi! Cứu tôi với! Mau đến cứu tôi…..”
Trong phòng thật sự rất hỗn loạn, chai rượu ly rượu mỗi nơi một thứ, cả chai vang đỏ đắt tiền cũng đổ hết xuống thảm. Nếu sòng bạc mà không có bảo vệ canh giữ cầu thang, chắc chắn sẽ có đầy người đứng ngoài xem trò vui.
Cận Chí Hải máu nóng xông lên, không còn cách nào mà đỏ mặt tía tai rống lớn: “Chú Tưởng chú thật khinh người quá đáng! Chú muốn giết cháu mà! Mẹ cháu sẽ không bỏ qua cho chú! Cháu————-“
Tưởng Khâm mặt nặng như nước: “A Chương bịt miệng trói Cận Chí Hải lại, những người khác ra ngoài, đóng cửa phòng.”
A Chương từ đầu đã ngứa mắt với Cận Chí Hải, ông chủ đã lên tiếng rồi, lập tức có vài người lao đến như lang như hổ, phút chốc đã bịt miệng Cận Chí Hải và trói thật chặt ném lên sô pha, ngay cả ngón tay nhỏ bé cũng không cử động được.
Mấy người bạn của Cận Chí Hải bấy giời đã bị dọa cho sợ ch.ết khiếp, không cần phải đuổi, Tưởng Khâm chỉ vừa lên tiếng là họ đã chạy tóe khói ra ngoài, lúc A Chương quay ra đóng cửa đã không còn thấy bóng dáng nào.
Cận Vệ Quốc cũng muốn ra ngoài, nếu ở lại cũng chỉ đứng yên một chỗ, ngượng ngùng hỏi: “Tưởng Khâm em…. Haiz, trước đây là anh lỗ mãng, em cứ từ từ xử lý, anh Cả ra ngoài hút điếu thuốc….”
“Tôi nghe nói đứa cháu trai này của nhà họ Cận gần như không xem sống ch.ết ra gì, mẹ nó chỉ cần động vào Từ Hiểu Tuyền một chút là nó đã đòi tự sát đến bệnh viện.” Tưởng Khâm cười mỉm, điềm đạm nói: “Tôi sợ sẽ có máu chảy, cháu trai yêu quý của các người không chịu nổi đòi tự sát, lỡ như thành công, tự nhiên tôi đây có tội lớn. Vậy nên anh Cả, anh cứ ở lại đây đi, tốt xấu thì cũng vì dòng dõi họ Cận bao năm.”
Cận Vệ Quốc tự hỏi vì sao lúc nãy mình lại phải xuống nước chứ! Lão đã biết đứa em dâu xinh đẹp này chắc chắn không thể chọc vào được nhưng vì sao lão phải xuống nước chứ! Lão thật sự không muốn trở thành kẻ hèn mà đm! Bây giờ lão phải làm sao đây đm—–!
Tưởng Khâm sửa lại cổ áo, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay Phương Nguyên đến Thời Tinh khám xét.”
Nghe xong, Cận Vệ Quốc bỗng sững sờ.
“Toàn bộ sổ sách đã bị tịch thu, phòng kế toán mà trước đây Cận Viêm tự mình bố trí cũng không còn lại gì, rõ ràng là có người đã tìm được chỗ này. Thật ra tôi đến quấy rầy cũng không phải chỉ vì Cận Viêm, mà là muốn hỏi cô Từ đây, đối với bọn cảnh sát mưu hay chước giỏi như thế cô cảm thấy thế nào?”
Tưởng Khâm ngừng một lúc, từ trên cao nhìn xuống gương mặt trắng bệch của Từ Hiểu Tuyền.
“Chuyện bên trong phòng kế toán, trừ Cận Viêm ra thì tôi không thể nghĩ được là còn ai biết. Không phải nói hồng nhan tri kỉ hiểu rõ nhau nhất sao? Tôi nghĩ đi nghĩ lại, chỉ biết đến đây hỏi hồng nhan tri kỉ của Cận Viêm ——- cũng chính là cô Từ đây.”