Chương 41
Hầu hết thời gian còn lại ở thành phố D, Đỉnh Phong và Tiêu Mộc đều trải qua ở trên giường, tuổi trẻ ham vui, mới được nếm thử tư vị ȶìиɦ ɖu͙ƈ nên không thể thoát ra được.
Rất lâu về sau, có người hỏi Đỉnh Phong.
“Nếu biết trước như vậy, cô có hối hận không?”
Đỉnh Phong luôn trả lời: “Không hối hận, tất cả đều do tôi chủ động, chỉ là tôi đã bước sai một bước, vậy nên tất cả những bước còn lại đều sai, không trách được người khác.”
Vậy nên, cô không thể trách Tiêu Mộc, cũng sẽ không hận anh, chỉ là sẽ không thích anh nữa …
Những tia nắng mùa hè hắt lên trên giường, soi rõ thân thể của đôi trai gái, tay chân quấn quýt với nhau, tựa như vận mệnh của bọn họ.
Điện thoại của Tiêu Mộc đột nhiên vang lên.
Đỉnh Phong khẽ hé ra đôi mắt mông lung, nhìn Tiêu Mộc nhận điện thoại.
Tuy cô không nghe được giọng nói bên trong điện thoại, nhưng lại cảm giác được thân thể bên cạnh đột nhiên cứng đờ.
Đỉnh Phong mở to mắt, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”
Tiêu Mộc đặt điện thoại xuống, sắc mặt không tốt lắm, mắt phượng đen như mực dần trầm xuống, anh nói: “Đỉnh Phong, xin lỗi em, chúng ta phải về thành phố A thôi, trong nhà anh xảy ra chút chuyện.”
Đỉnh Phong sững sờ, vội vàng nói: “Vậy mau thu dọn đồ đạc đi, trong nhà anh xảy ra chuyện gì? Có phải cô hay chú bị bệnh không? Em cũng muốn đến xem.”
Tiêu Mộc đã bắt đầu mặc quần áo, anh quay lưng về phía cô, vậy nên cô cũng không thấy được vẻ mặt của anh, chỉ nghe anh nói: “Không có việc gì đâu, em đừng lo lắng.”
Hai người vội vàng mua vé tàu trở về thành phố A.
Trước khi đi, Tiêu Mộc nói với Đỉnh Phong: “Chờ điện thoại của anh.”
Đỉnh Phong nhìn bóng lưng của anh đang dần xa, không hiểu vì sao cô lại cảm thấy như anh đang cách mình càng lúc càng xa.
Trở về nhà, Từ Sinh nhìn cô, vẻ mặt hệt như hồ ly, nói: “Trong tủ bị mất một hộp jissbon.”
Đỉnh Phong không nói gì, chỉ lấy một hộp jissbon trống không trả lại cho Từ Sinh.
Từ Sinh có chút giật minh: “Xài hết rồi?”
Đỉnh Phong gật gật đầu.
Đôi mắt hoa đào của Từ Sinh lóe sáng, nói: “Xem ra cháu của tôi thật đúng là không tệ.”
Hiếm khi Đỉnh Phong không thèm đôi co với anh ta, cô cảm thấy toàn thân mình như mất hết khí lực, chỉ muốn leo lên giường nằm.
Lại không ngờ, nằm một phát là nằm luôn ba ngày.
Cô bị cảm nặng, hô hấp cứ như bị ch.ết đuối, ngay cả nhúc nhích một tí thì toàn bộ xương khớp đều đau, cảm giác tê tâm liệt phế.
Dương Đán và Từ Sinh thay phiên nhau chăm sóc cho cô.
Chỉ có cô biết rõ, cô đang đợi một người.
Buổi sáng ngày thứ tư, rốt cuộc điện thoại của cô cũng vang lên, một dãy số lạ chưa bao giờ thấy đập vào mắt cô.
Cô đứng dậy, lúc định nhấn phím nghe thì lại chần chừ một giây.
“Alo?” Cô nói.
“Dương Đỉnh Phong à?” Giọng nói bên kia điện thoại có chút quen thuộc, là một giọng nữ vẫn luôn mang theo sự kiêu căng ngạo mạn.
“Cô là?” Giọng nói của cô hơi khàn khàn, lúc nói chuyện chỉ phát ra giọng mũi.
“Là tôi, Trương Hân.”
Bàn tay Đỉnh Phong cứng đờ, cô hỏi: “Sao cô biết số điện thoại của tôi?”
“Không cần phải quan tâm vì sao tôi biết, Đỉnh Phong, đừng bảo là tôi không nói cho cô biết, Tiêu Mộc có một người bạn thanh mai trúc mã...” Giọng nói của Trương Hân nghe rất chói tai.
Không hiểu sao, Đỉnh Phong dường như cảm nhận được điều gì, cô cắt ngang lời nói của cô ta: “Tôi biết rõ thanh mai trúc mã của anh ấy là Bội Chi.”
Trương Hân nhẹ nhàng cười một tiếng: “Đừng tự lừa mình dối người, thanh mai trúc mã của Tiêu Mộc không chỉ có mình cô ta, Trình Ngư, chắc là cô đã nghe thấy cái tên này rồi đúng không? Trình Ngư là hoa khôi giảng đường.”
Lúc Đỉnh Phong nghe đến cái tên này thì trong lòng như có một vật gì đó bỗng chốc sụp đổ, cô nhàn nhạt trả lời: “Vậy thì sao?”
Giọng nói của Trương Hân còn mang theo chút mỉa mai: “Đỉnh Phong, thì ra cô không biết thật à? Rất lâu trước đây, Tiêu Mộc thích Trình Ngư, hồi cấp 2 bọn họ còn được toàn trường công nhận là đôi tình nhân hoàn mỹ nhất đấy.”
Bàn tay cầm điện thoại có chút run rẩy, cô hỏi: “Vậy thì liên quan gì đến tôi?”
Trương Hân nhẹ nhàng nói: “Cô không muốn biết vì sao bọn họ chia tay à?”
Đỉnh Phong trả lời: “Không.”
Trương Hân lại cười lạnh một tiếng: “Đỉnh Phong, cô không muốn nghe nhưng tôi cũng xin mạn phép nói, hồi cấp hai Trình Ngư phải chuyển đi nơi khác, vậy nên hai người bọn họ bất đắc dĩ mới phải chia tay.”
Đỉnh Phong cũng cười lạnh, nói: “Trương Hân, rốt cuộc cô muốn nói gì?”
Trương Hân hưng phấn nói: “Đỉnh Phong đáng thương, bị lừa gạt mà còn không biết, Tiêu Mộc vẫn luôn thích Trình Ngư, còn cô từ đầu đến cuối chỉ là kẻ thế thân mà thôi.”
Đôi chân của Đỉnh Phong run rẩy, bàn tay cầm điện thoại cũng đã run đến không còn khống chế được nữa.
“Cô có biết Tiêu Mộc đồng ý ở bên cạnh cô là vì Trình Ngư vừa mới kết giao với một nam sinh khác ở ngoài không?” Trương Hân hỏi ngược lại.
Đỉnh Phong không nói gì.
“Bây giờ Trình Ngư trở lại rồi, cô cũng nên trả lại vị trí cho chính chủ đi thôi.”
“Cứ phải làm thế thân cho người khác, tôi nhìn cũng thấy đau lòng thay cô đấy.”
“Nếu có nói thì phải nói lẽ ra ngay từ đầu cô không nên dây vào Tiêu Mộc.”
“Cô có đang nghe hay không vậy?”
Đỉnh Phong lặng lẽ nhấn nút kết thúc cuộc gọi, nằm xuống giường, cô cười khúc khích, nói: “Sao lại mơ một giấc mơ kỳ quái như vậy nhỉ? Xem ra phải tiếp tục ngủ một giấc rồi.”
Cô vùi đầu vào trong gối, tự lẩm bẩm nói: “Tiêu Mộc, bao giờ anh mới gọi cho em?”
Khóe mắt đột nhiên trở nên ẩm ướt, một giọt nước mắt rơi lên gối, chầm chậm thấm vào lớp bông mềm mại.
Dần dần, nước mắt như những hạt ngọc nhỏ, rơi tí tách, thấm ướt cả gối.
Lúc sau Dương Đán vào phòng, chuẩn bị gọi Đỉnh Phong dậy ăn cơm thì lại phát hiện gối của cô đã ướt đẫm, ông nhỏ giọng nói: “Lớn như vậy rồi mà ngủ còn chảy nước miếng.”
Cúi thấp đầu, lại nghe thấy tiếng khóc nức nở.
“Đỉnh Phong?” Dương Đán sững sờ, vươn tay giật cái mền cô đang che trên mặt.
Đỉnh Phong nhắm chặt hai mắt, nước mắt lăn xuống gò má.
“Đỉnh Phong, con làm sao vậy?” Dương Đán sững sờ, lo lắng hỏi.
Đỉnh Phong chậm rãi mở mắt, ánh mắt mê mang, giọng nói khàn khàn: “Ba, có phải là con đã ngủ lâu rồi không?”
Dương Đán ôm Đỉnh Phong vào trong ngực, lo lắng hỏi: “Đỉnh Phong, có phải là bị bệnh nên không thoải mái không? Nói cho baba biết, baba gọi bác sĩ.”
Đỉnh Phong tựa vào ngực Dương Đán, thấp giọng nói: “Ba, con nằm mơ, con cho rằng đó là một giấc mơ đẹp, cuối cùng lại bị người khác đâm cho một dao, con đau quá, trong lòng đau quá, con nên làm gì bây giờ? Ba!”
Dương Đán ôm Đỉnh Phong, nói: “Không sao rồi, chỉ là mơ mà thôi, bây giờ đã tỉnh mộng rồi.”
Đỉnh Phong lẩm bẩm nói: “Tỉnh mộng rồi.”
Đúng vậy, cô vẫn luôn sống trong mộng đẹp do mình tự tạo ra, thế nhưng bây giờ, đã tỉnh mộng rồi.
Đỉnh Phong đứng dậy, lảo đảo bước xuống giường.
Dương Đán lo lắng hỏi: “Đỉnh Phong, con muốn làm gì?”
Đỉnh Phong nhẹ nhàng nói: “Ba, con muốn đi tìm cái người đã phá vỡ giấc mơ của con, con muốn hỏi vì sao anh ấy lại phải làm vậy?”
Dương Đán sững sờ, nhìn Đỉnh Phong lảo đảo bước ra khỏi tầm mắt của mình, ông cũng không có cách nào ngăn cản.
Đỉnh Phong ra khỏi nhà, tóc tai rũ rượi, quần áo nhăn nhúm, cô bắt một chiếc taxi, sau đó đọc địa chỉ.
Tài xế có chút lo lắng nhìn Đỉnh Phong, hỏi: “Cô bé, sao vậy? Tâm trạng không tốt sao?”
Đỉnh Phong không nói gì, chỉ lấy điện thoại ra gọi cho Bội Chi.
“Đỉnh Phong? Cậu đã về rồi à? Bây giờ tớ đang ở bệnh viện, bạn của tớ có chút việc.” Giọng nói của Bội Chi từ đầu dây bên kia truyền tới.
Đỉnh Phong cố để cho giọng nói của mình nghe bình thường một chút, cô hỏi: “Bội Chi, có phải Tiêu Mộc thích Trình Ngư không?”
Bội Chi rõ ràng trầm mặc vài giây: “Đỉnh Phong, đây cũng là chuyện lúc trước rồi.”
Đỉnh Phong nhẹ nhàng hỏi: “Bội Chi, tớ muốn hỏi cậu một chuyện, tháng 7 năm ngoái, Trình Ngư ở đâu?”
Bội Chi nghe giọng nói của Đỉnh Phong hơi lạ, cô cũng trả lời thật: “Lúc đó Trình Ngư vừa quen với một nam sinh, còn đến thành phố D chơi nữa.”
Đỉnh Phong nhẹ nhàng nói: “Tớ hiểu rồi.”
Bội Chi nói: “Đỉnh Phong, thật ra lúc trước tớ đã định nói với cậu chuyện của Trình Ngư và Tiêu Mộc, nhưng lại chưa có cơ hội. Thật ra bây giờ bọn họ ít liên lạc lắm, có khi cả tuần Trình Ngư mới về được một lần vào trưa chủ nhật.”
Đỉnh Phong bình tĩnh nói: “Không có gì đâu, Bội Chi, tớ không trách cậu, tớ cúp máy đây.”
Bội Chi gọi: “Đỉnh Phong...”
Thế nhưng Đỉnh Phong đã cúp máy.
Ngồi trên taxi, từ từ đi đến nhà Tiêu Mộc.
Cô nhấn chuông cửa nhưng không có ai ra mở.
Cô lại lấy điện thoại, gọi vào di động của Tiêu Mộc.
“Thuê bao quý khác vừa gọi tạm thời không liên lạc được...”
“Thuê bao quý khác vừa gọi tạm thời không liên lạc được...”
“Thuê bao quý khác vừa gọi tạm thời không liên lạc được...”
...
Đỉnh Phong gọi liên tục vào một số, cô đứng dựa vào cửa nhà Tiêu Mộc, gọi hết lần này đến lần khác.
Cho đến khi bóng đêm bao phủ, điện thoại chỉ còn một vạch pin.
Cô ôm đầu gối, gục đầu xuống hai chân.
Khẽ ngâm nga một bài hát, suốt cả đêm hôm đó đến buổi sáng ngày hôm sau, chỉ một bài ‘Nothing’s gonna change my love for you’.
Bình minh đã bắt đầu ló dạng, cô nhẹ nhàng hát nốt một câu cuối cùng.
“Nothing’s gonna change my love for you...”
Rồi đột nhiên cô bật khóc.
Mở điện thoại ra, lại bấm số của Tiêu Mộc một lần nữa.
Lần này, rốt cuộc đã có người bắt máy.
Giọng nói của anh vang lên: “Đỉnh Phong?”
Đỉnh Phong nhẹ nhàng hỏi: “Anh đang ở đâu?”
Anh im lặng một chút, lại nói: “Anh đang ở nhà, vừa mới nhìn điện thoại thì thấy em gọi.”
Đỉnh Phong không nghi ngờ, chỉ lẳng lặng cầm điện thoại, cô dường như nghe được âm thanh toàn bộ thế giới đang sụp đổ, mọi thứ trước mắt đã không thể nhìn rõ.
“Tiêu Mộc, anh có biết là em rất thích anh không?” Cô hỏi.
Giọng nói của Tiêu Mộc mang theo sự mệt mỏi, anh đáp: “Anh biết rõ.”
“Nhưng vì sao anh vẫn luôn không nói anh thích em ...”
“Em làm sao vậy?” Tiêu Mộc hỏi.
Đỉnh Phong che đi đôi mắt, nước mắt không ngừng rơi, cô nói: “Chả trách lần nào anh dạy thêm cho em và Bội Chi thì cũng muốn trở về buổi trưa, chả trách anh lại đồng ý ở bên cạnh em, chả trách anh lại vội vàng muốn trở về thành phố A như vậy. Trình Ngư thế nào, cô ấy cũng thích mứt dâu tây sao?”
Tiêu Mộc sững sờ: “Đỉnh Phong...”
Đỉnh Phong cúp điện thoại, tắt máy.