Chương 7-7: Nụ hôn đầu đời

Ngồi trên bãi cỏ mênh mông, tôi và Đình Đình cùng ngẩng đầu ngắm những vì sao sáng trên bầu trời. Trông chúng thật đẹp, làm tôi tưởng tượng ra khuôn mặt giận dữ của Lôi Vĩ Vĩ. Hahaha...


Khoan, sao mình lại nhớ tới cái mặt của Lôi đại ca khó ưa đó chứ? Tôi nhận ra mình đã sai, nên tự vả mình một cái thật mạnh. Đình Đình giật mình quay sang. "Trúc Y, cậu làm cái gì vậy?"


"Ức... không... không có gì!"Tôi nấc một cái, rồi nói dối. Thoạt đầu lúc nấc, tôi cứ tưởng mình bị mắc hội chứng ảo tượng Pinocchio (một hội chứng trong phim Pinocchio của đài SBS Hàn Quốc), nhưng may mà nhớ ra cái hội chứng đó không có thật. Tôi khẽ vuốt ngực, hạ nhẹ cơn nấc xuống.


"Này, có Lôi Vĩ Vĩ ở đây vui không?"Đình Đình khẽ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn tôi và hỏi.
"Ức... hả hả?"Tôi lại nấc thêm một lần nữa vì chột dạ, rồi đỏ bừng mặt quay đi, lắc đầu nguầy nguậy.


"Vậy là có rồi hả? Tôi xấu hổ kia kìa!"Đình Đình bật cười. "Công nhận hắn mà đi tới đâu thì bão đổ bộ tới đó."Cô khẽ tựa cằm lên hai đầu gối, mắt nhìn đăm đăm ra xa đầy ước mơ. "Ước gì tôi cũng có thể như cậu ấy."


"Cậu..."Tôi nhìn Đình Đình, cúi đầu xuống để quan sát rõ gương mặt của cô ấy hơn. "Cậu thích Lôi Vĩ Vĩ hả?"
"Không, chỉ là ngưỡng mộ thôi. Còn người tôi thích là khác."Đình Đình trả lời thật thà, quay mặt sang nhìn tôi.


available on google playdownload on app store


Hai đứa nhìn nhau chăm chú, rồi cũng bật cười. Đình Đình khúc khích quay mặt đi, còn tôi nhìn cô ấy với vẻ mặt hài lòng. Có vẻ như từ lúc mới gặp nhau, chúng tôi đã thân nhau hơn rất nhiều, và đặc biệt hơn, cả hai chúng tôi đều cười một cách vui vẻ, không còn áp lực như lần đầu mới đến đây nữa. Tôi luôn cố gắng làm cho Đình Đình vui, vì sức khỏe của ông nội cô ấy ngày càng tệ hơn, chắc là không qua khỏi trong năm nay. Nhưng Đình Đình vẫn lạc quan như vậy, làm tôi trở nên ngưỡng mộ cô ấy, ước gì mình cũng mạnh mẽ được như cô ấy.


Đình Đình bỗng ngưng cười, nhìn ra phía đằng sau rồi nhoẻn miệng, đứng dậy. "Bye, tôi đi đây!"Cô ấy vẫy tay chào rồi bước đi trước sự ngạc nhiên của tôi. Tôi quay về phía cô ấy vừa nhìn, hóa ra Lôi Vĩ Vĩ đang đứng ở đó, gãi đầu với vẻ ngượng nghịu, ánh mắt vừa chạm phải tôi thì vội liếc sang chỗ khác. Tên Lôi Vĩ Vĩ này, nhiều khi biểu cảm ngại ngùng của hắn khiến tôi thấy phát ớn >_<


Lôi Vĩ Vĩ tiến lại gần tôi hơn. Những bước chân của hắn trên cỏ tạo ra những âm thanh "sột soạt" nghe vui tai. Mặc dù tôi đã nghe kiểu âm thanh này nhiều rồi, nhưng khi Lôi Vĩ Vĩ bước trên thảm cỏ này, tạo ra những tiếng động này, tôi có cảm giác như mới nghe lần đầu. Lôi Vĩ Vĩ, nhìn từ góc độ này trông hắn cứ như tòa nhà chọc trời vậy.


Lôi Vĩ Vĩ ngồi xuống bên cạnh tôi. Lúc đầu hắn ngại ngùng không nói gì, cả tôi cũng vậy. Hai đứa đều nhìn sang phía khác. Rồi bất ngờ, Lôi Vĩ Vĩ quay phắt sang. "Y Y, sao cô không kể với tôi?"


"Dạ?"Tôi buột miệng đáp lại, toát mồ hôi nhìn hắn. "Chuyện... chuyện gì cơ?"Biết hắn đang nói chuyện gì nên tôi mới lắp ba lắp bắp.
"Chuyện về gia đình cô."
"..."Tôi im lặng, mặt nghiêm túc thật sự.


"Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ nghe cô kể về gia đình. Nói thật thì tôi cũng chỉ biết là cô sống cùng với dì và chú của mình. Tôi đôi khi cũng thấy tò mò, không biết bố mẹ cô đâu, nhưng mà tôi cảm giác như cô muốn giấu chuyện đó, nên tôi đã không hỏi."Lôi Vĩ Vĩ cúi mặt xuống, đặt lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn tôi, mặt khẽ nhăn lại. "Không ngờ nó đúng là không đáng kể thật."


"..."Tôi vẫn tiếp tục giữ im lặng. Hai mắt tôi như bị thôi miên bởi Lôi Vĩ Vĩ. Biểu cảm của hắn bây giờ không những đáng yêu, không những buồn bã, mà còn giống với biểu cảm của một người đàn ông, một người đàn ông đó chính trực!


"Cô có thể kể cho tôi được không?"Lôi Vĩ Vĩ khẽ mỉm cười, nói với giọng chân thành. "Tôi muốn nghe lại từ chính miệng cô."


Nhìn mặt hắn lúc này, tôi không dám nỡ từ chối, thậm chí tôi còn thoáng đỏ mặt bởi nụ cười của hắn. Tôi bắt đầu kể, kể từng chi tiết một, từ nhỏ nhặt đến quan trọng, từ cảm xúc vui đến buồn. Tuổi thơ của tôi không được đẹp như mọi người nghĩ, tôi mất niềm tin vào tình yêu, tôi trở nên xấu xí, tôi trở nên nhu nhược như thế này, cũng có thể nói, là do hậu quả của việc ly hôn của bố mẹ tôi.


Kể xong, Lôi Vĩ Vĩ dần dần mở to mắt nhìn tôi. Tôi thấy mặt mình ươn ướt, cứ như đang khóc vậy. Tôi bất giác đưa tay lên chạm vào mặt. Đúng là những giọt nước mắt chảy ra đang lăn dài trên má tôi. Tôi không thể ngừng khóc được khi nhắc tới những kỉ niệm đó, đặc biệt là với một người như Lôi Vĩ Vĩ. Người mà tôi tưởng chừng sẽ không bao giờ có thể nói chuyện với, không ngờ lại đang ngồi cạnh tôi nghe chuyện.


"Ơ..."Tôi vội quay mặt đi, lấy hai tay dụi dụi mặt. "Xin lỗi... cậu!"


Bỗng, Lôi Vĩ Vĩ kéo người tôi quay lại. Trong lúc bản thân còn đang bàng hoàng chưa kịp phản ứng, hắn đã tiến sát mặt hắn về phía mặt tôi. Hai bàn tay to lớn ấm áp của Lôi Vĩ Vĩ áp lên hai má tôi. Đôi mắt cụp nửa của hắn khẽ rung rung khi nhìn tôi. Hai ngón tay cái của Lôi Vĩ Vĩ nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt trên gương mặt ướt đẫm của tôi. Càng làm thế, tôi càng thấy mình khóc nhiều hơn. Đôi mắt chúng hai người cứ như bị nối lại, không thể quay đi chỗ khác được. Hai cánh tay tôi buông thõng, không có ý định phản kháng.


"Đẹp..."
"..."
Bất ngờ, Lôi Vĩ Vĩ lao tới, nhanh hơn thần tốc, đặt một nụ hôn lên môi tôi. Hai tay tôi nắm chặt đám cỏ bên dưới. Tôi hoang mang bối rối cực độ, hai mắt cứ xoay tròn như chong chóng, mặt từ đỏ thành tím, rồi sang xanh, và cuối cùng trở về đỏ. Tôi ngượng... xấu hổ... kinh ngạc... sợ hãi...


Lôi Vĩ Vĩ đã cướp mất nụ hôn đầu của tôi rồi!
Và hơn nữa, đây cùng là lần đầu tiên kể từ khi tôi quen Lôi Vĩ Vĩ, tôi trông thấy mặt hắn có biểu cảm như vậy. Khi nhìn thấy khuôn mặt đó của Lôi Vĩ Vĩ, tim tôi đã đập nhanh hơn bao giờ hết.






Truyện liên quan