Chương 7-8: Ghen tuông?
Chuyện gì đang xảy ra vậy trời? Chuyện quái gì... Lôi Vĩ Vĩ hôn tôi ư? Hôn ư? Á, sao lại có thể... sao hắn lại đi hôn một người như tôi chứ? Lại còn nói đẹp cái gì cơ?
Mãi một hồi sau, Lôi Vĩ Vĩ mới buông nhẹ tôi ra. Tôi cố gắng thở đều, ổn định nhịp tim của mình. Lôi Vĩ Vĩ quay mặt sang bên kia nên tôi không biết mặt hắn bây giờ như thế nào. Tôi khẽ mím chặt môi mình, ngượng ngùng không tả nổi. Tôi vừa trải qua một nụ hôn... đầu đời. Và Lôi Vĩ Vĩ là người đã thực hiện nó. Hic.... mặt tôi nóng quá... nóng quá!
"Hôm nay... Y Y ôm tôi..."Hắn nói, nhưng mặt không hề quay lại nhìn tôi. "Tôi... vui lắm!"Hắn đưa tay lên gãi đầu. Nghe cả giọng của hắn, tôi cũng biết hắn xấu hổ và bối rối tới mức nào. Tôi ngạc nhiên nhìn Lôi Vĩ Vĩ, bỗng trong lòng trỗi dậy cảm giác vui, cũng không hiểu sao nữa.
"Về... về thôi! Muộn rồi!"Lôi Vĩ Vĩ đứng dậy, không nhìn tôi lấy một lần, đi như robot về phía gian nhà, bỏ tôi lại trong sự bỡ ngỡ.
Lôi Vĩ Vĩ... cậu ấy...
...................
Sáng nay, tên điên đó, đã tới trường rất sớm. Hắn bỏ cả ăn sáng để chạy tới trường trước. Hắn còn tránh mặt tôi lúc học, tôi cũng không rõ là tại sao nữa. Chuyện này đã diễn ra trong vòng nửa tháng rồi. Tôi cũng không biết là có chuyện gì với hắn nữa. Trong lòng tôi lại thấy hụt hẫng vì không được nói với Lôi Vĩ Vĩ một câu chuyện tử tế nào, hay một câu hỏi. Giờ thì hắn cũng biết "tiểu sử" của tôi rồi, hay là vì hắn thấy thương tôi nên không dám đối mặt? Hay là vì...
Nghĩ tới chữ "kiss", mặt tôi trở thành toa tàu hỏa phun khói lên trời.
Tôi muốn lên sân thượng để giải tỏa tinh thần một chút cho thoải con gà mái hơn. Vừa đi tôi vừa tự vỗ vào mặt mình. Thức tỉnh đi Diệp trúc Y, mau thức tỉnh đi! Tôi tự nhủ với chính bản thân để cho tinh thần tỉnh táo hơn.
"Lôi Vĩ Vĩ... em... thích anh!"Vừa mới nhẹ nhàng mở cửa không tạo tiếng ồn, cái câu nói này đã xuyên thủng cả màng nhĩ tôi.
Tôi dừng lại, không mở to cửa nữa, mà chỉ đứng nguyên để nghe. Lôi Vĩ Vĩ ư? Bộ có cô gái nào tỏ tình với cậu ấy à? Đừng đùa chứ, cậu ta còn chưa đi học được một tháng mà sao đã có người tỏ tình rồi? Chẳng lẽ độ hot của cậu ta lớn như vậy sao?
Lôi Vĩ Vĩ chắc sướng lắm đây, thể nào cậu ta cũng nhảy cẫng lên vì sung sướng, rồi chạy đến bên tôi khoe khoang này nọ.
"Xin lỗi..."
Hả? Vừa rồi là... giọng của Lôi Vĩ Vĩ sao?
Dẹp ngay mấy cái suy nghĩ liên tưởng vớ vẩn, tôi lắng tai, tập trung nghe rõ hơn.
"Xin lỗi!"Lôi Vĩ Vĩ lặp lại, giọng nghe vẻ rất nghiêm túc. "Tôi đã có người mình thích rồi!"
Lúc này, mắt tôi mở to hơn bao giờ hết, mở to tới mức muốn rụng ra ngoài luôn. Tôi vội mở nhẹ cửa, đứng nép sau bức tường, lén nhìn hai người họ nói chuyện với nhau. Tôi kinh ngạc nhìn Lôi Vĩ Vĩ. Hắn mà cũng có biểu cảm mặt nghiêm túc như vậy sao. Ít ra thì tôi nghĩ, hắn cũng phải từ chối trong sự vui sướng chứ! Còn cô gái kia đang đứng quay lưng lại với tôi, hình như đó là... cô bạn mê trai đẹp học cùng lớp tôi thì phải? -_-
Ahhhh, sao có thể
"Người mình thích?"Cô bạn đó hỏi lại. "Là... là ai vậy? Chẳng lẽ là..."
"Y Y!"Lôi Vĩ Vĩ bất giác nhìn về phía tôi, hai mắt hắn mở tròn xoe đầy vẻ kinh ngạc. Cô bạn đó cũng quay lại nhìn tôi theo ánh mặt của cậu già kia. Tôi bị bắt rồi, bị bắt nghe trộm nữa chứ. Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, mau chạy trước khi tên Lôi Vĩ Vĩ túm cổ tôi ném từ sân thượng xuống mặt đất.
"Xin... xin lỗi!"Tôi hét lên, rồi chạy đi trong sự hoang mang tột độ.
Tôi trốn vào nhà vệ sinh nữ, ngồi vào một buồng rồi khóa cửa lại, hai mặt cúi gằm xuống và đưa hai tay ôm lấy đầu. Sao mình lại trốn chứ? Mình làm gì sai sao? Hay là... mình thấy buồn... ghen tị... thất vọng... hụt hẫng...?
Cảm xúc giờ đây của tôi trở nên hỗn độn và không diễn tả nổi. Tôi không biết mình bị gì nữa. Tôi phải công nhận là khi nghe thấy lời tỏ tình đó, tôi cảm tưởng như mình là người bị thất tình, bị Lôi Vĩ Vĩ đá bay công bằng ý. Tôi không biết sao nữa, cảm xúc này là sao chứ? Tôi thật sự không hiểu nổi chính bản thân mình nữa. Lôi Vĩ Vĩ là gì? Sao lúc nào hắn cũng khiến tôi rơi vào trạng thái "tâm trạng cảm xúc lẫn lộn" như vậy?
Tôi tự động bỏ học những tiết buổi chiều, vác cặp đi về trước. Lôi Vĩ Vĩ thì tôi cũng không chắc hắn đang ở đâu, và tôi cũng cầu mong không đụng mặt hắn. Tôi lảo đảo như người say rượu tiến ra ngoài cổng trường một mình. Nhưng bất ngờ Lôi Vĩ Vĩ đã tính mưu kế dài lâu, mai phục sẵn và chặn tôi ở ngay cổng trước. Thân hình cao lớn của hắn dường như không cho tôi đi bất kì đâu cả.
"Cô... cô có muốn biết... người tôi thích là ai không?"Lôi Vĩ Vĩ chợt hỏi.
"Hả?"Tôi trong lúc chưa làm ổn định lại tinh thần nên nghĩ gì nói đấy. "Đường Thiên Thu?"
Mặt của Lôi Vĩ Vĩ đang từ lúng túng đỏ ửng, chuyển dần sang màu đen kịt như da của bao công. Mặt hắn như tràn đầy vẻ thất vọng, buồn chán và xen lẫn chút tức giận. Tâm trạng của hắn có vẻ như tôi, hỗn loạn không tả nổi.
"Câu cửa miệng của cô là Thiên Thu à?"Lôi Vĩ Vĩ nói to với giọng lạnh nhạt, rồi đi lướt qua, huých mạnh vào vai tôi một cái, thẳng vào trong trường. Hắn không quên ném tôi cái nhìn sắc lạnh với vẻ mặt cực kì tức giận. Tôi định cản hắn lại, nhưng không hiểu sao cổ họng không nói ra thành tiếng được, cơ thể như không còn hoạt động nữa. Nhìn bóng dáng của Lôi Vĩ Vĩ khuất dần, tôi chợt thấy nhói lòng. Không phải cậu ấy thích Đường Thiên Thu sao?
Tôi đi bộ trên bờ đê vắng vẻ không bóng người, chỉ thấy màu xanh lá của thiên nhiên và màu xanh của trời. Tôi khẽ chỉnh lại mái tóc bị gió làm cho rối bờ. Đột ngột, tôi dừng bước, nhìn ra phía đồng cỏ bên cạnh. Tôi chợt nhớ tới đêm hôm đó, cái lần Lôi Vĩ Vĩ áp sát môi mình lên môi tôi, rồi nói "đẹp" gì đó. Tôi bắt đầu nhận ra... nhớ ra... nghĩ ra...
Chẳng lẽ... người Lôi Vĩ Vĩ thích... lại là...
Chưa kịp suy nghĩ xong, bỗng có thứ gì từ đằng sau bịt chặt miệng tôi lại. Tôi không kịp phản xạ, hai tay khua khoắng muốn thoát ra, nhưng cái miệng lại chỉ biết kêu ưm ửm như con cún. Sau vài giây chật vật, tôi cảm thấy đầu óc mình trở nên mơ hồ, buồn ngủ, rồi bản thân bất tỉnh không còn biết gì nữa. Nhưng trước khi ngất hẳn, tôi đã biết được một điều.
Đó, là thuốc gây mê!