Chương 9-5: Những ngày êm ái đã qua mất rồi!
Đã một tuần kể từ cái ngày mà "thảm kịch" ấy kết thúc. Đúng vậy, Lôi Vĩ Vĩ chưa hề đến trường dù chỉ một phút, tôi cũng không hề có tin tức gì của cậu ta, và tôi cũng không muốn nhắn tôi hay hỏi han gì cả. Bởi vì tôi biết là dù có liên lạc thì hắn cũng ko trả lời hoặc là hắn sẽ xổ một tràng tâm sự. Tôi mặc dù đúng là lo lắng thật, nhưng mà đã có Hàn Băng Vũ quan tâm tới tôi, luôn ở bên cạnh tôi nên tôi thấy mình bớt lạc lõng hơn.
Thực ra là vì mọi người đều quan sát tôi quá gắt gao, quá ghen tỵ với những gì Hàn Băng Vũ và Lôi Vĩ Vĩ làm với tôi, nên tôi mới thấy sự tồn tại của mình thật sự "có giá trị". = =
Và một điều tôi quan tâm hơn tất cả mọi thứ khác, chính là về vấn đề mà ai ai cũng lo. Đúng, là thi cuối kì hai, là kì thi cuối cùng của năm học lớp mười này. Chỉ còn một tháng nữa là đã thi rồi. Tôi thuộc dạng người nước đến chân mới nhảy (chính vì thế nên điểm của tôi mới không cao), nên cũng không quá vội vàng về phần ôn thi. Cứ để sát ngày thi rồi tính.
Một điều khác mà tôi vừa mới biết, chính là chuyến dã ngoại ba ngày hai đêm vào mấy ngày sắp tới do trường tổ chức. Tôi hơi bị hoảng, vì thường thì những trường tôi đã học họ đều đi dã ngoại sau khi một đợt thi dài nào đó, nhưng tự dưng ở cái trường này nó lại ngoi lên trước. Chị Điệp Điệp nói rằng vì trường muốn học sinh thư giãn trước khi thi, không để bị căng thẳng và cho đầu óc thư thái hơn. Và điều này thực sự đã rất có ích nên trường mới áp dụng vào mấy năm gần đây.
Tôi không phải là người xã giao tốt, cũng không có bạn bè gì ở trong trường nên tôi cũng chẳng muốn đi làm gì. Tôi có đi thì cũng bị cho ra rìa thôi.
Tôi đã không đăng kí đi trên tờ phiếu và có cả chữ kí của chú Phong và dì Khuê, nhưng không hiểu tại sao tự dưng tên của tôi lại có trong danh sách những người đi. Tôi đứng trước bảng tin trường mà cũng trố mắt kinh ngạc, hạn hạn lời luôn.
Thật là lạ, chẳng lẽ mắt tôi toét tới mức mà khoanh nhầm chỗ ư? Tôi đã nhớ là mình chọn "không đi" rồi mà? Thế *beep* nào mà ba cái chữ "Diệp Trúc Y" to lù lù lại hiện ra trước mắt tôi nhỉ?
Cho tới khi biết sự thật, tôi mới choáng đến mức ngồi thất thần một chỗ trong vòng mấy tiếng đồng hồ. Chị Điệp Điệp đã là người sửa cái tờ đăng kí của tôi. Tôi còn định trốn không đi, nhưng Hàn Băng Vũ biết từ lúc nào không hay, lại có vẻ rất phấn khởi và quan tâm nhắc nhở tôi nhớ đi đúng giờ. Thế là mọi ý nghĩ bỏ trốn đều bị tan tành mây khói.
Nhưng mà... tại sao... tại sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy? Sao hắn lại xuất hiện chứ?
”Haha, Y Y, lúc tôi nghỉ cô có nhớ tôi không?”Sáng sớm tinh mơ, mới có bảy giờ rưỡi thôi, tôi vừa mới đặt chân ra khỏi lớp học một bước, đang chuẩn bị kéo hành lý xuống sân trường tập trung trước khi đi thì tên Lôi Vĩ Vĩ từ đâu "xổng chuồng", chạy ra ôm ghì lấy tôi từ đằng sau không chịu buông tha với nụ cười trên khóe môi.
Tôi sợ cậu ta rồi đó. Cứ bất thình lình dọa tôi sợ tới ngộp thở thế này thì một ngày mai dù có tươi sáng tới mấy nhưng tôi sống sao?
Thấy tôi không trả lời, Lôi Vĩ Vĩ liền buông lỏng tôi ra, rồi cúi xuồng ghé sát mặt về phía tôi. “Sao vậy?”Hắn tò mò hỏi.
Tu tu tu!
Không hiểu sao, mặt tôi bỗng đỏ phừng phừng như trái cà chua tới mùa chín. Từng tia hồng hào vạch rõ ở trên má. Hai bên tai của tôi trở nên nóng ran, như thể nướng chín bàn tay của ai đó khi chạm vào. Tôi vừa sợ hãi, vừa xấu hổ vì đang đỏ mặt nên chậm rãi lùi lại đằng sau vài bước.
”Ủa, cô đỏ mặt hả?”Lôi Vĩ Vĩ ngạc nhiên chỉ vào mặt tôi. Một lúc lâu sau, hắn bất ngờ cười ồ lên, hai tay đập vào nhau như phát hiện ra thứ gì đó thú vị. “Y Y, cô thích tôi rồi phải không?”
Mố?
Nâu, nâu uây!
Hắn nói năng nhăng cuội gì vậy? Sao lại phát ngôn ngông cuồng như vậy ở chốn đông người chứ? Hắn muốn ch.ết sao, hắn muốn tôi bị mọi người ghét thêm à?
”Không phải mà!”Tôi xua tay, kiên quyết phủ nhận nhưng trong lòng lại phản ánh đầy sự lúng tung.
”Thôi mà, có gì ngượng đâu.”Lôi Vĩ Vĩ vui mừng, mỉm cười toe toét lộ hàm răng trắng đều. Cậu ta vẫn đứng bên cạnh tôi, quàng tay phải qua vai tôi và rồi cúi xuống thầm thì bên tai tôi rất nhỏ nhẹ và cũng có đầy hàm ý khác. “Dù sao thì Y Y cũng là của tôi mà!”
Hơi thở ấm nóng của Lôi Vĩ Vĩ hòa quyện thêm giọng nói bằng phẳng có chút đùa cợt mà dễ nghe ấy, làm tôi bỗng nhiên chìm trong đê mê, gần như say mê, suýt thì quên mất mình không được đánh ngã bản thân.
Tôi vội gạt mấy cái suy nghĩ vớ vẩn đó đi và nhìn lên khuôn mặt cười tươi như tuổi hai mươi, đắc thắng của hắn, tôi lấy hết can đảm và khí huyết ở trong người đá thật mạnh vào một bên đầu gối của Lôi Vĩ Vĩ khiến cho hắn bất thình lình nhăn mặt lại, cả người gập xuống chín mươi độ và suýt xoa ôm lấy chỗ vừa bị đá.. Nhân cơ hội này, tôi rảo bước chuồn đi trước thật nhanh. Đằng sau vẫn là những tiếng kêu la oai oái của Lôi Vĩ Vĩ vang văng vẳng vào tai tôi, rồi thì gọi tên "Y Y" í a í ới. Tôi tự nhủ, tuyệt đối không được quay đầu lại, phải tiếp tục bước thẳng.
Mà tôi cũng thấy bản thân mình dạo này khá lạ, à không, rất lạ chứ! > <
Xuống đến sân trường, tôi mới nhớ ra một thứ có thể so sánh với toàn bộ gia sản của tôi! ch.ết tiệt, vali của tôi vẫn ở chỗ tôi gặp Lôi Vĩ Vĩ vừa rồi!
Tôi quay lại lên trên tầng để lấy thì đã không thấy bóng dáng của tên tinh tinh Vĩ Vĩ và chiếc vali quý hơn kim cương của tôi đâu. Chắc chắn là hắn cũng đã phát hiện ra và mang vali đi đâu đó để đe dọa tôi rồi.
Tôi đã ch.ết vì bị chôn... chân xuống đất! = =
Không được, nó được ví von là toàn bộ gia sản của tôi đó!!!!!!!
Tôi chạy ra bám sát vào lan can và nhìn xuống sân trường. Vì ở vị trí tầng hai nên tôi nhìn mọi thứ ở bên dưới khá rõ. Tôi đã định vị được tên Lôi Vĩ Vĩ kiêu căng, hắn ta đang đứng cạnh tên đầy tớ Trần Hạo Nam cùng một vài tên đàn em thân cận khác và ba hoa chích chòe điều gì đó rất sôi nổi. Tôi tia ngay thấy cái vali nhỏ bé giữa chốn khổng lồ của mình đang xếp cạnh cái vali màu đen không có gì nổi bật của hắn. Tôi tức giận, hậm hực chạy nhanh xuống tầng.
Lúc đi tới chỗ Lôi Vĩ Vĩ, tôi bất ngờ nhận ra xung quang hắn có rất nhiều con trai đứng cạnh hơn so với những gì tôi nhìn thấy ở trên tầng. Mặc dù họ nói chuyện theo từng nhóm riêng, thỉnh thoảng quay sang Lôi Vĩ Vĩ nói gì đó "bla bla bla". Và điều khiến tôi sợ tới mất máu chính là họ vừa nhìn thấy tôi thì đã vội vội vàng vàng nhắc nhở nhau xếp hàng nghiêm chỉnh ở hai bên phải trái của tôi.
Tôi hoang mang đảo mắt nhìn họ đến lác cả mắt.
”Chào buổi sáng chị dâu!”Họ đồng loạt cúi gập người sắp ngã tới nơi rồi hô to rõng rạc như một khẩu hiệu nổi tiếng nào đó.
Cả trường tuy đang ồn ào tới inh tai nhức óc nhưng vẫn bị cái câu nói đồng thanh vừa tôi lấn át đi mất, chứng tỏ nó có sức ảnh hưởng quá lớn. Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn. Tôi chỉ kiểu khóc không ra nước mắt.
Không biết nên miêu tả tâm trạng như thế nào nữa. Tôi chỉ biết rằng mình đang rất xấu hổ, có chút hờn giận và một ít bàng hoàng, đều dành cho tên điên Lôi Vĩ Vĩ cả. Tôi đứng như trời trồng, hai con ngươi tiếp tục đảo lên đảo xuống nhìn hàng dài trước mặt vẫn đang cúi rạp xuống chưa chịu ngẩng lên. Tôi toát mồ hôi, lạnh toát sống lưng, hết nhìn các học sinh khác rồi lại nhìn về phía Lôi Vĩ Vĩ đang vô cùng nhởn nhơ nhìn tôi, cười hở cả mấy cái răng nanh sắc nhọn (Hắn đi vót nhọn ở đâu à = =). Tôi muốn tiến lại gần đập cho hắn một trận nhưng mà...
Tôi còn đang bị nhiều fan nữ của Lôi Vĩ Vĩ bắn đạn bắt tên một cách gián tiếp lên người đây, sao có thể xông ra tẩn cậu ta được chứ? Mấy tên đàn em này chắc giết ch.ết tôi trước khi tôi bước được tới gần Lôi Vĩ Vĩ mất.
”Y Y, tôi mang vali cho cô xuống rồi này!”Lôi Vĩ Vĩ nhẹ nhàng nâng cái vali của tôi lên trong khi tôi cật lực lắm mới mang được nó lên cầu thang.
Cả người tôi như vừa bị ném vào một biển nham thạch.
Và rồi trong khóe mắt của tôi, một khuôn mặt xinh đẹp chứa đầy sự phẫn nộ, ganh tỵ và khinh thường hiện lên. Người đang nhìn tôi chằm chằm không rời đó chính là Đường Thiên Thu. Dù có nhìn thấy cô ta, nhưng tôi vẫn không dám ngoảnh đầu lại đối diện với khuôn mặt u ám đó. Đường Thiên Thu sau một hồi tỏ vẻ tức giận khi nhìn tôi, cô ta tiếp tục quay sang nhìn Lôi Vĩ Vĩ bằng ánh mắt thù hận vô bờ bến. Cuối cùng, Đường Thiên Thu lại chọn cách quay lưng rời đi, thay vì đứng đó nhìn chúng tôi bằng một cặp mắt khó chịu.
Dù chỉ nằm trong khóe mắt của tôi, nhưng vì đó là Đường Thiên Thu, nên tôi mới có thể biết được rằng cô ta đã đáng sợ như thế nào vào lúc đó.