Chương 9-6: Sự cố ở sân bay
Ai muốn vả Lui thì cứ việc *giơ má ra*
....................
Cuối cùng thì tôi cũng an toàn, yên thân yên phận đặt được trọn vẹn các mông lên trên máy bay. Từ thành phố Mỹ Hòa mà bay đến thành phố biển Bảo Phúc, nơi chúng tôi sẽ ở đó ba ngày hai đêm sắp tới, sẽ mất khoảng một tiếng đồng hồ. Một tiếng đồng hồ này tôi hi vọng sẽ trôi qua ngắn ngủi hết mức có thể. Chứ nếu nó mà trôi qua dài quá, tên Lôi Vĩ Vĩ nổi điên lên làm khùng thì tôi cũng sẽ bị cho ăn cựt.
May mà tôi được sắp xếp chỗ ngồi cùng với mấy bạn nữ đeo kính cột tóc trông có vẻ rất hiền lành. Chứ nếu tôi mà bị ngồi với nhóm hot girl Đường Thiên Thu thì chắc gì tôi đã sống sót sau một tiếng trên máy bay này?
Tôi không biết là do máy bay này được thiết kế khá kì lạ hay do bản thân tôi là đứa nhà quê rất hiếm đi máy bay nữa. Nó thật sự rất lớn, như một căn nhà di động vậy. Một hàng có tận chín ghế ngồi, ba ở giữa và hai bên ba ghế. Điều này chứng tỏ chiều ngang của cái máy bay này rất rộng. Tôi bị xếp ngồi ở hàng giữa ba người. Bên cạnh là hai bạn nữ thuộc dạng "con sâu chăm chỉ", máy bay vừa cất cánh an toàn đã lôi sách vở ra hì hục học. Tôi cũng muốn đề nghị mọi người cùng vái bạn ý vài cái, nhưng xung quanh tôi bạn nào cũng vậy a. Có mỗi mình tôi, ngồi không, sắp sửa nhắm mắt đi ngủ.
Ngoài ra, điều tôi thấy lạ rằng nó không có khoang ghế VIP như các loại máy bay khác. Ghế ngồi của khoang thường cũng được trang bị hiện đại như những chiếc sofa mini. Đèn trong máy bay có màu vàng cam trắng lung linh như ở trong khách sạn, lại còn có một mùi hương đặc trưng giống với bạc hà nữa.Thật sự thì tôi cảm giác như mình đang đi hạng thương gia. Với lại, tôi chưa thấy hãng máy bay này bao giờ.
Giả vờ thôi....
Má ơi, đây là máy bay của nhà Lôi Vĩ Vĩ sao
Tôi hét ầm lên trong lòng, cố gắng giữ khuôn mặt của bản thân ở phía bên ngoài ở trạng thái ngủ chứ không phải kinh ngạc. Tôi cố tiết chế cảm xúc, cố gắng ngủ. Thiếp đi, thiếp đi trời ạ!
Huhu, máy bay đã gần tới nơi rồi mà tôi không thể ngủ nổi. Dì ơi chú ơi, con đang ngồi trên máy bay của một băng đảng xã hội đen đó! Nhỡ đâu ch.ết thì làm sao? T^T
Khi máy bay đã hạ cách, tôi vội vàng ôm đồ nghề chạy vào trong nhà vệ sinh. Tại sao tôi lại không đi ở trên máy bay? Lí do đơn giản, Hàn Băng Vũ và Lôi Vĩ Vĩ mỗi người một nơi ngồi ngay phía trước cái toilet, cùng dãy với cả mấy chị hot girl, tôi đi sao được?
Tôi đi bộ một mình ra chỗ lấy hành lý trong trạng thái nhẹ nhõm vô cùng của "hậu đi tiểu". Tôi cố gắng đứng lấp vào đám đông để trốn tránh hai cái tên lửa và băng kia. Nhưng tiếc rằng, cơ thể tôi không phải quá nhỏ bé.
”Để tôi xách cho!”
”Không, để tôi.”
Lúc tôi đang đứng mỏi cả chân để chờ hành lý đến thì Lôi Vĩ Vĩ và Hàn Băng Vũ đã lấy xong của họ từ khi nào. Chính vì thế họ mới chạy ồ ạt sang chỗ tôi. Tôi đang định huýt sáo lảng ra chỗ khác khuất hơn nhưng rồi không thành công.
Sau đó, Hàn Băng Vũ và Lôi Vĩ Vĩ đã cãi nhau một trận đầu rơi máu chảy để đuổi lẫn nhau đi ra xa khỏi tôi. Trong khi họ cãi nhau đến đoạn cao trào nhất, thì chiếc vali nhỏ nhắn đáng yêu của tôi được đưa đến. Tôi vừa vui vừa chạy lại, khệ nệ mãi mới lấy được chiếc vali xuống. Mặc dù đi có mỗi ba ngày thôi nhưng dì và chú cứ lo cho tôi thái quá. Nào thì sợ tôi không ngủ được, không ăn được, thậm chí còn... không sống được, nên thậm chí còn nhét cả cái gối ngủ thường ngày của tôi vào. Nhưng ai ngờ đươc, cái vali lại dẫn đến trường hợp chiến tranh bùng nổ, Hàn Băng Vũ và Lôi Vĩ Vĩ cùng nhau nắm lấy quai vali của tôi, kéo về hết bên này lại đến bên nọ như thi kéo co, tranh nhau mãi không thôi.
”Bánh bèo thối như mày về nhà ßú❤ sữa mẹ đi, ở đây làm gì hả?”Lôi Vĩ Vĩ vênh ngược mặt lên trời, nói với Hàn Băng Vũ với giọng mỉa cực thâm.
”Còn đồ ngu như cậu có tư cách gì xách đồ cho cô ấy?”Hàn Băng Vũ nói một câu sắc lèm lẹm.
ch.ết tiệt, tôi ngửi thấy mùi khói tàu hỏa ở sân bay. = =
Lôi Vĩ Vĩ tức tới đen mặt lại, xì cả khói từ hai tai vì câu nói "gậy ông đập lưng ông" của Hàn Băng Vũ. Cái tay hắn nắm một bên của quai vali của tôi ngày một chặt hơn, rồi hai hàm răng cũng cọ sát vào nhau tới nỗi bắn ra "tia lửa điện". Hàn Băng Vũ mặt mày vẫn thờ ơ nhìn Lôi Vĩ Vĩ, không chút xoay chuyển. Sao Hàn Băng Vũ có thể ung dung đứng trước một đoàn tàu hỏa đang chạy như vậy?
Thấy tình hình ngày một trở nên căng thẳng, tôi vốn định nhảy vào giữa hai người nhưng Lôi Vĩ Vĩ đã nhanh hơn, dùng hết sức kéo thật mạnh vali của tôi về phía đằng sau mình. Quai vali của tôi nhanh chóng tuột khỏi tay Hàn Băng Vũ.
”Tao là người xứng đáng hơn.”Hắn gầm lên, làm cho sân bay vốn đã ồn ào giờ trở thành im phăng phắc luôn.
Cả cái sân bay rộng lớn, hơn một nửa số người nín im thin thít.
Nhưng mà hình như tôi kéo khóa vali chưa hết, với lại cái của tôi lại thuộc dạng "không xịn" nên khi Lôi Vĩ Vĩ vừa kéo giật lại một phát, khóa hình như bị tung ra, và...
Ôi, quần áo bay!
Quần áo bay rồi... sao mà trông đẹp...
Á không, quần áo của tôi! > <
Nhìn đống quần áo của tôi cùng chiếc gối ôm đang nằm ngổn ngang giữa đường lối chốn đi của thiên hạ, tôi sững sờ, ch.ết không phải vì rối loạn hô hấp mà là vì sốc. Hàn Băng Vũ và Lôi Vĩ Vĩ dường như cũng đã nhận ra được hành động sai trái của mình, nên họ cũng đã dừng hình lại một lúc, hết nhìn đống quần áo rồi lại đến nhìn tôi đăm đăm.
Cái tôi xấu hổ hơn hết chính là... quần áo lót của tôi... đang làm thứ để trưng bày cho mọi người cùng xem.
”Nhìn kìa!”
”Trời ạ, đó có phải đồ chợ không đó?”
Ngay lập tức, các tiếng bàn tán của học sinh trong trường đứng xung quanh nổi lên. Tôi vẫn cứng đờ như tượng đá, không thốt nửa lời.
Lúc này, tôi lại thầm cầu mong ông trời làm cho hai cái người này tránh xa con, xa vô tận càng tốt. Cái nghiệt duyên đáng ch.ết này, cũng mau biến đi!!!1
Từ lúc "quần áo bay" cho tới khi đến được khách sạn, hành lý do tôi xách đều yên ổn cả. Chỉ là Hàn Băng Vũ và Lôi Vĩ Vĩ vẫn đi lẽo đẽo ở đằng sau, miệng rối rít xin lỗi. Thỉnh thoảng bọn họ còn định lao vào choảng nhau vì không cho phép nhau xin lỗi, nhưng chỉ cần tôi thở dài một cái, họ sẽ ngưng lại luôn. Bỗng dưng thấy mình quyền lực quá. ^^
”Y Y, tất cả là tại bánh bèo thối...”
”Do cậu ta.”
Hết cãi nhau lại đến đổ lỗi cho nhau. Tôi cũng chịu thật. Nhưng e rằng cứ lờ đi rồi làm như không nghe thấy thì càng tệ hơn. Tôi nghĩ, mình cũng cần làm gì đó.
”Được rồi, đừng đi theo tôi nữa, sắp lên đến phòng rồi.”Tôi quay lại, hít một hơi trước khi nói. “Các cậu về đi.”
”Y Y, cô chưa nói cô sẽ tha lỗi mà!”Lôi Vĩ Vĩ phản đối y như tôi đã dự đoán. Vì thế tôi đã nhanh chóng gật đầu tha thứ qu aloa. Đang lúc chuẩn bị mở cửa phòng thì tên điên Lôi Vĩ Vĩ lại gọi giật lại. “Thế cô nói luôn đi, ai sai?”
Ờ... =.=" Cái này thì đúng là bắt bẻ thật. Tôi chưa tính đến trường hợp này.
”Không ai đúng cũng không ai sai cả.”Tôi một mực nói.
”Chả bao giờ có chuyện như thế. Nếu cô không nói ai sai, tôi sẽ không cho cô vào phòng.”Lôi Vĩ Vĩ trợn mắt răn đe, dùng tay đập bụp lên cửa phòng không cho tôi vào, làm tôi bỗng chợt thấy sợ hãi.
Tôi quay sang cầu cứu Hàn Băng Vũ. Tưởng rằng cậu ấy hiểu mình và kéo Lôi Vĩ Vĩ đi về, ai ngờ cậu lại lên tiếng phát ngôn một câu đổ thêm dầu vào lửa. “Ai sai?”Rồi Hàn Băng Vũ nhìn tôi bằng ánh mắt tha thiết cầu xin rằng "hãy chọn tôi đúng đi", nhưng mà không thể hiện quá rõ. Dù sao bao quanh Hàn Băng Vũ cũng là một lớp bằng ngàn năm không thể tan chảy.
”Ai sai hả Y Y? Nếu cô nói tôi sai, tôi sẽ ăn thịt cô đấy.”Lôi Vĩ Vĩ tuyên bố.
Ức, gì cơ
Ăn... ăn gì chứ...
Chọn ai đây... ai sai... ai đúng? Hay là nói tôi sai? Nhưng mà chắc gì họ đã chấp nhận! Với cái tính cách khác người của Lôi Vĩ Vĩ và Hàn Băng Vũ thì họ sẽ quyết phân thắng bại đến cùng.
Nhanh lên, không tôi bị ăn mất. T T
”Sao ở đây đông vui vậy?”Ông trời cứu tôi thoát ch.ết trong gang tấc. Một giọng nói vô cùng nữ tính, hiền dịu vang lên với thanh điệu khá cao. Cả ba chúng tôi đều nhìn về hướng phát ra giọng nói ấy. Một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen dài uốn xoăn thành từng lọn to đang đứng ngay trước cửa thang máy, đối mắt với ba con người ngơ ngác. Đằng sau cô ấy cũng có vài nữ sinh xinh đẹp khác, liên mồm thì thầm mùa xuân để nói xấu tôi.
Và cô ấy, là Triệu Ánh Nguyệt, vị hôn thê tin đồn của Lôi Vĩ Vĩ.