Chương 10-4: Sống với cá
Cập bến, Hàn Băng Vũ nắm chặt lấy tay tôi, tay còn lại đặt ra đằng sau lưng tôi rồi cẩn thận đỡ tôi xuống thuyền. Nhận lời chúc vui vẻ từ chú lái thuyền, vì không biết lời chúc đó có hàm ý sâu xa gì không nên tôi chỉ mỉm cười tự nhiên, chào đáp lại.
Vừa mới đặt chân lên bãi cát của đảo, một rừng cây hùng vĩ đã hiện ra trước mắt tôi. Nằm xen kẽ với những lớp cây cỏ rậm rạp là một dãy căn biệt thự làm bằng gỗ hai tầng với mái nhà tre nhỏ nhắn trông rất ấm cúng và hiện đại. Hàn Băng Vũ dẫn tôi đi về phía tay trái, nơi ở xa có những căn nhà gỗ nổi hình tròn một tầng nằm trên mặt nước. Những dãy nhà mái tre thô sơ nằm thành từng hàng dài trên mặt biển, được nối lại với nhau bởi lối đi nhỏ làm bằng gỗ. Những căn nhà đó tuy nhỏ nhưng nó cũng là phòng ngủ, thỉnh thoảng lại có người đi ra đi vào mỗi căn ấy.
Sau đó, Hàn Băng Vũ dẫn tôi đi qua chỗ ngắm rặng san hô. Nhìn đoàn người xếp hàng dài như Vạn Lý Trường Thành để có thể có cơ hội được lặn xuống biển ngắm san hô kia, tôi có thể khẳng định rằng rặng san hô này nhất định phải mang một vẻ đẹp rất quyến rũ và kiêu kì. Nhưng có lẽ Hàn Băng Vũ không muốn làm điều này nên đã nhanh chóng kéo tôi đi ra một địa điểm khác nằm ở trong khu rừng trước mặt. Đi trên bãi cỏ và được dẫn lối bởi nhiều miếng đá lớn nhỏ khác nhau xếp thành một con đường hoàn chỉnh như thế này, chúng tôi đã sớm nhìn thấy một cái hồ xanh ngắt vô cùng rộng lớn, nằm yên vị ở ngay giữa rừng cây bạt ngàn. Hàn Băng Vũ nói đây là hồ nhân tạo, thực ra là nước biển từ dưới đi lên. Tôi cứ tưởng Hàn Băng Vũ có ý định rủ tôi bơi lội, cho tới khi tôi để ý tới cái biển "No swimming" đặt ngay cạnh hồ. Hồ nhân tạo ở đây chỉ để dành cho hoạt động chèo kayak. Trên mặt nước lướt nhẹ chỉ có lác đác một đến hai chiếc thuyền di chuyển rất chậm rãi. Tôi tự dưng muốn thử một lần trong đời nhưng thực sự là không dám mạo hiểm.
Quá nhát, nhỡ đâu lật thuyền ch.ết đuổi hết cả lũ thì làm sao?
Nói tới đoạn này, không hiểu tại sao nó làm tôi nhớ ra một điều, thế là tôi liền quay sang hỏi Hàn Băng Vũ trước khi quên mất. "Vậy cậu lỡ bao cả câu lạc bộ rồi, biết làm sao?"
"Đảo nhân tạo nằm ngoài lịch trình, vì đây là điều cậu muốn nên chuyện câu lạc bộ kia không sao cả."Hàn Băng Vũ trả lời rất thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra, hai tay đút tay vào túi quần, mắt nhìn xa xăm như thể cậu ấy hoàn toàn quên béng mất việc mình đã bao cái Sailing club kia.
Mà tôi đần độn quên mất, dù sao thì Hàn Băng Vũ cũng là một đại thiếu gia, việc tiêu tiền cũng chỉ dễ dàng như ăn một bữa cơm thôi.
"Đi câu cá không?"Câu nói của Hàn Băng bất ngờ cắt ngang suy nghĩ chiêm bao của tôi.
"Cũng có à?"Tôi ngạc nhiên hỏi.
"Đi câu bữa trưa nghe hay hơn."Hàn Băng Vũ khẽ bật cười rồi xoa nhẹ lên đầu tôi. "Đi nào."
Vì đây là một hòn đảo nhân tạo nên thật ra thì nó cũng có diện tích khá khiêm tốn. Đi bộ qua hồ lớn, rồi xuyên qua cả nửa phía sau của khu rừng mới dẫn chúng tôi đến được mặt sau của hòn đảo. Trên mặt biển không xa kia có một cái cầu gỗ khá lớn, nối dài ra ngoài biển và chia ra thành từng nhánh nhỏ khác nhau. Lối đi vào duy nhất của cây cầu có đặt biển báo "Nơi câu cá" ngay bên cạnh. Có rất nhiều người đi theo từng tốp từng đoàn từng đôi, ngồi câu cá với nhau mà trông thật hạnh phúc. Hàn Băng Vũ sau khi thuê được cần câu và mồi thì cùng tôi đi đến một nhánh cầu được ánh nắng mặt trời chiếu xuống vừa phải nhưng rực rỡ để câu. Chúng tôi ngồi xuống ở ngay mũi cầu, đặt xô mồi ở giữa. Hàn Băng Vũ tỉ mỉ hướng dẫn tôi cách đưa mồi vào, rồi cách sử dụng cần câu, nói chung là không bỏ qua một chi tiết nào. Tôi bắt đầu thả dây câu xuống mặt nước, rồi mới quay sang nhìn theo cách Hàn Băng Vũ đặt mồi vào rồi thả dây xuống nước.
Thật sự thấy rất hạnh phúc, vì tôi chưa từng tham gia kiểu du lịch nào như thế này.
Dường như ý nghĩ đi chơi với Hàn Băng Vũ đã không còn tồn tại, tôi lại thấy vui vẻ hơn khi nhìn như đây là một chuyến du lịch gia đình chan chứa sự ấm áp.
Có sẵn hai cái xô đựng cá ở bên cạnh để sau khi hết thời gian câu thì chúng tôi có thể đếm xem ai câu được nhiều hơn. Đương nhiên là với cái đứa có trình độ trứng ngỗng như tôi thì câu được một con cá bé tí là giỏi lắm rồi. Còn Hàn Băng Vũ là dân chuyên nghiệp, câu được tận ba con cá to khủng bố, mà lại còn than như thế này: "Không được nhiều như mọi lần."
Oắt đờ im phăng phắc?
Tôi buồn thiu hết nhìn xô của cậu ấy rồi lại đến nhìn của mình. Có một sự khác biệt không hề nhẹ giữa xô của người đẹp và nữ quái thú.
Hàn Băng Vũ và tôi đi lại con đường vừa rồi để trở lại bãi biển ở phía trước. Băng qua những căn biệt thự hoang sơ xen lẫn hiện đại ở giữa khu rừng, chúng tôi đã tới một căn nhà kính đẹp tuyệt trần với xung quanh được che phủ bởi vô vàn loại cây và tán lá khác nhau. Hóa ra đây là nhà hàng duy nhất ở trên đảo, là nơi hội tụ đầy đủ nhất những tinh hoa phú quý. Cậu ấy đưa cho những đầu bếp bốn con cá chúng tôi câu được và dặn họ chế biến các món.
"Hàn... Hàn Băng Vũ, lỡ chúng ta không ăn hết thì làm sao?"Tôi hỏi dè khi đang được một nam bồi bàn dẫn tới phòng ăn.
"Thì... thôi..."Hàn Băng Vũ ngập ngừng.
..... Tôi nhìn cậu ấy một lúc, không chớp mắt.
"Chúng ta sẽ để dành cho bữa tối."Như hiểu được ý tôi, Hàn Băng Vũ nói tiếp.
Lúc này tôi mới mỉm cười, vỗ tay bồm bộp hoan nghênh câu trả lời vừa rồi. Haiz, cái tính "không thích phí phạm" của tôi vẫn không tài nào sửa được, mặc dù đã vài lần du nhập vào giới thượng lưu, nhưng mà... cái bản chất thì khổ nỗi không dứt ra được.
Nhà nghèo có khác, lúc nào cũng phải tiết kiệm.
Bữa trưa, tôi cùng Hàn Băng Vũ ngồi ăn ở bên trong căn phòng có điều hòa mát lạnh, một bên tường toàn bộ là cửa kính dày được ánh sáng hắt vào bên trong, làm sáng cả không gian nho nhỏ này. Rất nhanh sau đó, lần lượt các thể loại món cá được bưng vào. Đúng lúc tôi đang đói nên vừa nhìn thấy đồ ăn, tôi tự dưng chỉ muốn vồ vào rồi ăn ngấu ăn nghiến như một con thú hoang dã.
Haiz, nhưng tôi quên mất một điều vô cùng hiển nhiên, rằng tôi không thích ăn hải sản.
Ô nô, vậy những đĩa cá này tôi từ chối kiểu gì? > □ <
Thực ra cá tôi cũng ăn được, không phải dị ứng gì, nhưng mà... kiểu... Tôi cũng không biết giải thích thế nào cho có lý. Nói chung là mỗi lần ăn cá, ăn ít thì không sao nhưng nếu cả ngày hôm nay mà xác định tôi sẽ sống bằng cá ý, thì tôi không thể làm được. Ăn vào quá nhiều cơ thể tôi sẽ không hấp thụ hết, nhất định tôi sẽ phải đào thải nó ra ngoài một là bằng miệng hai là bằng chỗ ở "cuối".
Nhưng không ăn lại thấy phí, phí con cá, phí công mình câu.
Thực ra mình câu được mỗi một con bé bằng cái lỗ mũi.
Tôi ê chề nhìn một loạt các đĩa cá, nào thì kho, rán, luộc, hấp, bla bla bla. Tôi ăn cái đống này xong, không bội thực mới là lạ.
"Sao thế?"Dường như thấy sắc mặt tôi khó coi, Hàn Băng Vũ quan tâm hỏi.
"À à, không, không có gì."Tôi chỉ ước bây giờ người ngồi trước mặt tôi là không khí, để rồi tôi có thể đổ hết cá vào hộp giấy rồi gói gém lại, mang ra ngoài chợ bán lại với giá cao hơn.
Ai dà, sự thật chứ phim phọt cái nỗi niềm! = ="
"Ăn thôi."Hàn Băng Vũ đề nghị. Tôi khẽ gật nhẹ một cái rồi bắt đầu cầm dao dĩa lên. Thôi kệ vậy, cứ ăn bữa trưa rồi tối thì tính sau, cùng lắm là phải là một trận "đào thải nhân viên trong cơ quan" thôi mà, chả có gì to tát đâu. T_T
...................
Valentine sắp tới, Lui vẫn tiếp tục cô đơn như bao nhiêu năm vừa qua.
Buồn quá, ai rủ Lui đi chơi với! T ^ T