Chương 10-5: Đi Spa
Sau khi ăn no nê, Hàn Băng Vũ đứng dậy và bảo là sẽ đi ra ngoài trước vì có một số việc và sẽ quay lại sớm, dặn dò tôi cứ tiếp tục ăn cho tới khi thật no. Tôi giả vờ ngoan ngoãn, gật đầu lia lịa rồi khoát tay bảo cậu ấy đi nhanh. Hàn Băng Vũ không nghi ngờ gì mà vẫy tay chào rồi mở cửa đi ra ngoài. Khi chỉ còn mình tôi ở trong phòng ăn, tôi liền lấy cơ hội vỗ ngực bùm bụp, rồi vuốt bụng, sau đó cố gắng thở đều để tránh việc tôi nôn một phát đầy ra sàn gỗ sang trọng và bóng bảy này. Mà sàn lại là thảm lông thú (giả?) chứ không phải đùa. Tôi mà có làm bẩn thì không biết lấy gì để mà đền.
Mãi một lúc sau, khi Hàn Băng Vũ vẫn chưa về, tôi ngồi chán chê trong phòng, tự kỉ với bản thân một lúc rồi uống nốt chai nước khoáng miễn phí đặt trên bàn. Rồi sau đó, tôi còn gọi thêm vài ly kem nữa ăn cho ăn bụng, dù sao mình cũng không cần phải trả tiền.
Lau miệng tỉnh táo xong xuôi, hết nhìn cái bụng phình ra như mang thai rồi lại nhìn ra cánh cửa gỗ kia như vợ đợi chồng, tôi cuối cùng cũng thấy Hàn Băng Vũ mở cửa bước vào. Tiếng mở cửa không hề có tiếng động khiến tôi hơi giật mình khi thấy nhìn cậu ấy mỉm cười nhẹ nhàng với tôi.
"Đi spa không?"Hàn Băng Vũ đề nghị, nhưng thực ra lại vẫy tay gọi tôi ra.
"Xì pa? Spa?"Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ấy không chớp mắt.
Tôi lại đi theo Hàn Băng Vũ như một con cún con tới một căn biệt thự hai tầng thiết kế theo lối hòa hợp giữa hiện và cổ đại nằm giữa rừng cây ở cách nhà hàng không xa. Bên trong có đài phun nước tạo ra những tiếng động "rì rào" như mưa làm cho không khí của ngày hè oi bức trở nên mát mẻ hơn bao giờ hết. Tôi bỗng dưng nảy ra cái ý nghĩ cởi hết đồ rồi nhảy vào giữa đài phun nước, tắm một trận cho sảng khoái.
Nhưng tôi đâu phải là loại người cứ nghĩ là làm được.
Những cơn gió vẫn đang đùa nghịch với hàng cây râm ran, rồi chạy xuyên qua từng ngõ ngách nhỏ bé trong căn biệt thự rộng, Hàn Băng Vũ và tôi vẫn cứ đi dọc hành lang với hai bên là hai tấm kính lớn. Nhìn ra bên ngoài cửa kính bên phải, ở giữa sân cỏ nho nhỏ là một thác nước nhân tạo đang chảy róc rách. Xung quanh là những tấm nệm không thấm nước được đặt trên cỏ, chắc hẳn đó là nơi để ngồi thiền. Tôi dừng lại để quan sát kĩ hơn lúc nào không hay. Chưa kịp ngắm xong, Hàn Băng Vũ đã quay lại và kéo tôi đi mất.
"Cậu không đi với tôi sao?"Lúc Hàn Băng Vũ đăng kí xong dịch vụ Spa mà lại chỉ cho mình tôi, lấy làm lạ, tôi hỏi.
"Tôi còn một số chuyện tôi phải làm."Hàn Băng Vũ vỗ nhẹ vai tôi rồi quay sang cô tiếp tân. "Chăm sóc cô ấy cho tốt."
"Vâng, thưa Hàn thiếu gia."Cô ấy cúi đầu rất nghiêm trang.
Xong việc, Hàn Băng Vũ vẫy tay chào tôi rồi bước đi. Tôi cười gượng gạo chào cậu ấy. "Lát nữa gặp lại."Tôi gọi to.
Hic, sao đưa tôi đi chơi mà lại bỏ rơi "bạn gái" như thế cơ chứ? Tôi khóc thầm trong lòng.
"Diệp tiểu thư, mời đi lối này."Một chị tiếp viên khác cũng mặc bộ đồng phục trắng đen đã đứng bên cạnh tôi từ lúc nào. Hai bàn tay chị chìa ra, hướng về phía lối đi rẽ phải ở cuối hành thang."Vâng ạ."Tôi đáp một cách lễ phép.
Chị tiếp viên dẫn tôi đi không nói một câu nào từ đầu tới cuối mà chỉ giữ nguyên nụ cười trên môi. Điều này làm tôi thực sự thấy ngại ngùng nên tôi mở lời hỏi. "Chị ơi, chị biết Hàn Băng Vũ ạ?"Thực ra thì lúc cô tiếp tân gọi cậu ấy là Hàn thiếu gia thì tôi đã thấy khá lạ rồi. Chắc hẳn nhân viên ở đây ai cũng biết danh tính của cậu ấy. Nhưng tại sao?
"À, spa này, ý tôi là..."Chị tiếp viên mỉm cười, quay đầu lại nhìn vào mặt tôi. "Hòn đảo nhân tạo này vốn do ba gia tộc Hàn - Cao - Triệu xây lên."
"Đùng đoàng", tia chớp rạch ngang bầu trời suy nghĩ của tôi.
Trời ơi, bọn họ giàu quá rồi, giàu tới mức góp tiền chung xây cả một hòn đảo. Má ơi, tôi thật sự không thể tin nổi. Đây là thuộc quyền sở hữu của bọn họ? Cả vùng biển xung quanh? Cả hải sản? Cả rặng san hô? Tất cả mọi thứ ư?
Thảo nào mà Hàn Băng Vũ mới có ý dẫn tôi tới đây, ăn gì làm gì không cần phải rút ví ra lần nào. Tôi cứ tưởng lại giống Lôi Vĩ Vĩ, ghi nợ rồi bảo bố mẹ trả...
Mà hình thức đó cũng tương tự mà!
Hic, tôi muốn độn thổ quá, nhưng ở đây không chỗ chỗ nào để đào đất lên được. Họ bây giờ hẳn là đang nghĩ tôi là đồ nhà quê mới lên tỉnh, không biết đảo này một phần là của nhà Hàn Băng Vũ.
Trong lúc tôi còn đang miên man suy nghĩ thì chị tiếp viên đã mời tôi vào một căn phòng nằm ở góc trong cùng. Vừa mở cửa ra, mùi hương lan tỏa bên trong xộc thẳng lên mũi tôi. Mùi hoa oải hương ngạt ngào mà thơm dịu làm cho trái tim ai cũng thêm ấm lòng.
"Em ngồi đi!"Một chị nhân viên xinh đẹp khác đã ngồi đợi sẵn ở bên trong. Chị chìa tay ra, mời tôi ngồi xuống cái ghế sofa đơn trước mặt. Tôi không muốn phí thời gian gì nhiều, vội vàng ngồi thụp xuống khiến cho chị nhân viên ấy không khỏi ngạc nhiên. Kiểu ghế ấm như thế này thì chắc hẳn vừa có người ngồi vào, hoặc là ghế hiện đại tới mức có thể làm nóng tự động.
"Em đưa một tay đây."Chị đề nghị.
"Dạ?"Tôi nghĩ mình nghe lầm nên hỏi lại.
"Chúng ta làm móng nhé!"Chị cười tươi, nhắc lại.
Cũng may là tôi có thói quen để móng tay dài nên bây giờ móng tay tôi dài loằng thị ngoằng mà vẫn chưa chịu cắt. Dì tôi mấy lần liền đều mắng cho tôi một trận vì tội để móng tay quá dài, nhưng tôi thường cãi lại, phán một câu rất tự tin: "Móng tay con đẹp việc gì phải cắt." Đúng thế, trong cả cái cơ thể này, hai bàn tay của tôi là đẹp nhất rồi, tự hào nhất rồi. Mỗi tội, người ta nói tay đẹp tay khéo, tôi thì ngược lại, làm cái gì cũng vụng. Nói thẳng ra là không biết làm gì.
Tôi đành chấp nhận đưa một tay ra, rồi để cho chị ấy thích làm gì thì làm.
Đúng là, thật sự rất lúng túng và khó xử mà! Trong cái bầu không khí im lặng chỉ có hai người này, mặc dù có bật điều hòa nhưng sao tôi vẫn thấy nóng kinh người.
Bỗng, trong túi quần của tôi rung lên liên hồi. Tôi giật bắn cả mình, suýt thì làm hỏng cả cái móng đẹp. Tôi ngại ngùng cúi đầu xin lỗi chị, rồi lại hậm hực lôi chiếc điện thoại trong túi quần ra để xem đó là ai. Chắc là dì Khuê hay chú Phong gọi điện tới để hỏi thăm tình hình của tôi đây mà!
Và sau đó, đập vào mắt tôi là ba cái rồng bay phượng múa và to chả bá trên màn hình điện thoại: Lôi Đại Ca.
Tôi xém chút nữa thì đánh rơi điện thoại xuống đất. Chiếc điện thoại này mà có mệnh hệ gì thì chắc tên Lôi Vĩ Vĩ sẽ bắt tôi đi bằng tay quanh một vòng Trái Đất mất. Cả dì Khuê và chú Phong cũng sẽ bắt tôi lao động khổ sai để đền bù cho số tiền mà tên họ Lôi bỏ ra để mua nó cho tôi.
Luận đi luận lại, khó khăn lắm tôi mới gạt được nút nghe. Hai tay run run tới mức chị nhân viên cũng tưởng tôi bị bệnh parkinson nên dừng việc làm móng lại một lát.
"A... alo?"Chưa gì cổ họng tôi đã run lẩy bẩy, làm giọng tôi phát ra đã lắp ba lắp bắp trong sợ hãi, khác hoàn toàn với mọi lần.
"Y Y, cô đang ở đâu?"Lôi Vĩ Vĩ rống lên ở đầu dây bên kia. "Cô có về không thì bảo? Cô biến mất từ lúc nào vậy? Sao cô dám chạy trốn hả?"
Chạy trốn? Đừng đùa! = ="
"Tôi... tôi..."Tôi nhìn quanh ngó quất, không biết trả lời như thế nào. Nếu tôi nói tôi đang ở cùng Hàn Băng Vũ thì chắc chắn một tỉ phần trăm là hắn sẽ nướng chín Hàn Băng Vũ rồi ép tôi ăn món ăn kinh rợn đó của hắn. Sau đó Lôi Vĩ Vĩ sẽ vứt tôi vào chảo xào lên và ăn sạch tôi cộng thêm thịt của Hàn Băng Vũ chưa kịp tiêu hóa trong bụng tôi. Huhu, nghe có vẻ kinh dị nhưng sự thật sẽ là thế nếu Lôi Vĩ Vĩ biết tôi đang ở đây.
"Y Y, cô đang ở cùng tên bánh bèo thối phải không?"Lôi Vĩ Vĩ thông minh đột xuất, nói một lần trúng tim đen tôi.
Bánh bèo thối, hẳn là Hàn Băng Vũ rồi.
Hic... thôi xong rồi, ch.ết cả họ nhà tôi rồi! Đã thế tôi càng không thể để cho hắn biết tôi đang ở đảo nhân tạo. Tôi có ch.ết cũng phải giữ lại mạng sống cho "hai anh em Hàn - Diệp" nhà mình, quyết tâm không đầu hàng.
Nhưng rồi, tôi lại chẳng biết phản biện như thế nào, nói dối chưa bao giờ là sở trường của tôi.
"Tôi... tôi đang bận. Khi nào xong tôi sẽ gọi lại. Thế nhé!"Tôi lấy bừa lí do nào đó rồi cúp nhanh máy, khẩn trương tắt luôn điện thoại đi để đề phòng việc phải nhận thêm cuộc điện thoại nào của Lôi Vĩ Vĩ nữa.
Trong khi làm móng, tôi có thể tưởng tượng cảnh Lôi Vĩ Vĩ đang nổi cơn thịnh nộ, núi lửa khắp nơi trên thế giới thi nhau phun trào phụ họa cho sự giận dữ của tên họ Lôi đó. Hắn đang quay cuồng nguyền rủa tôi, rồi chửi mắng Hàn Băng Vũ.
Huhu, Lôi Đại Ca, tôi thành thật xin lỗi!