Chương 22: Quyết định ra đi
Lại qua một ngày, Nam Cung Âu Thần vẫn chưa tỉnh lại, Mẫn Nguyệt vẫn ở bên cạnh anh. Bộ quần áo đầy máu lúc trước đã được thay bằng một bộ quần áo sạch sẽ. Đôi mắt cô lại bị sưng lên vì khóc, dưới mắt bắt đầu xuất hiện quầng thâm. Mẫn Nguyệt đã liên tục hai ngày không ngủ rồi, lúc ăn cũng là ăn cho có lệ vài muỗng. Cô bé hoạt bát thường ngày bây giờ cũng trở nên trầm lặng, ít nói. Vũ Điềm Điềm thấy bạn tốt như vậy cũng cực kỳ đau lòng, nhưng chẳng thể lay chuyển được cô. Tâm trí của Mẫn Nguyệt bây giờ luôn thủy chung đặt trên người con trai đang nằm trên giường kia, chờ anh tỉnh lại.
“Nguyệt Nguyệt à, hay cậu cứ về nghỉ ngơi trước đi, cậu đã không ngủ hai ngày rồi đó.” Vũ Điềm Điềm vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục khuyên nhủ Mẫn Nguyệt, nhưng cô vẫn rất cố chấp “Mình muốn chờ anh ấy tỉnh lại.”
“Khi nào lão đại tỉnh, mình sẽ thông báo cho cậu, được không? Bác sĩ cũng đã nói, anh ấy chỉ là mất máu nhiều quá nên mới hôn mê lâu như vậy. Chắc chắn tối nay anh ấy sẽ tỉnh lại, chi bằng cậu về nhà ngủ một giấc trước đi. Hơn nữa, để lão đại nhìn thấy bộ dạng của cậu bây giờ, anh ấy sẽ rất đau lòng đó. “ Không ngờ lần này Mẫn Nguyệt rất thần kì mà ngoan ngoãn nghe lời về nhà “Được, mình về nghỉ một chút, nếu như anh ấy có tỉnh lại thì nhất định phải gọi cho mình.”
“Được, cậu cứ đi đi. À phải rồi, cậu có cần mình nói Vũ Hiên đưa cậu về không?”
“Không cần, mình gọi tài xế của mình là được.” Nhìn bóng dáng Mẫn Nguyệt bước đi, cuối cùng Vũ Điềm Điềm cũng cảm thấy yên lòng. Tuy rằng có chút thắc mắc, tại sao lần này cậu ấy lại dễ dàng đồng ý như vậy, Mẫn Nguyệt là người một khi đã quyết định điều gì thì sẽ không thay đổi. Nhưng dù sao cũng kệ đi, chỉ cần cậu ấy chịu quay về nghỉ ngơi là được! Vũ Điềm Điềm nhanh chóng vứt vấn đề này ra sau đầu, tiếp tục làm tốt công việc chăm sóc lão đại đang nằm trên giường bệnh kia. Ngồi lên xe, Mẫn Nguyệt vẫn trầm lặng như đang suy nghĩ chuyện gì, tài xế đằng trước thấy cô từ lúc lên xe tới giờ không ra lệnh là đi đâu nên liền hỏi “Tiểu thư Mẫn Nguyệt, bây giờ chúng ta về biệt thự sao?”
Mẫn Nguyệt rốt cuộc từ trong suy nghĩ của mình hồi hồn lại, nhẹ nhàng trả lời bác tài xế “Không cần...đến nhà của An Triết Hàn đi.” Bác tài xế này đã đưa rước cho Mẫn Nguyệt suốt sáu năm nay, nên đương nhiên biết nhà của An Triết Hàn ở đâu, chỉ là ông không hiểu tại sao tiểu thư lại muốn đến đó vào lúc này? Tò mò thì tò mò nhưng vẫn phải làm tròn nghĩa vụ của mình, chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi bệnh viện. Đứng trước nhà An Triết Hàn, Mẫn Nguyệt nhấn chuông liên tục cho đến khi cậu ta ra mở cửa mới thôi. Lúc An Triết Hàn mở cửa ra thì cực kỳ kinh ngạc, sao cô lại đến chỗ của cậu ta, chẳng phải hiện giờ cô đang ở chỗ lão đại sao?
“Sao cậu lại.....”
Mẫn Nguyệt không để ý đến An Triết Hàn đang ngơ ngác, trực tiếp vòng qua cậu ta đi vào nhà. Thấy Joker đang ngồi thảnh thơi xem tivi cô liền bước tới nói với anh. “Lời đề nghị lúc trước của chú còn hiệu lực không?”
“Vẫn còn.” Joker phải mất mấy giây mới nghĩ ra cô đang nói tới việc gì, liền lập tức trả lời cô.
“Con đồng ý với đề nghị của chú, trở thành sát thủ đứng đầu!” Cả căn phòng chìm vào yên lặng, Joker rất bất ngờ nhưng hồi phục tinh thần rất nhanh, ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn Mẫn Nguyệt nói: “Chú rất hiếu kỳ, rốt cuộc là điều gì lại khiến cho Mẫn Nguyệt của chúng ta thay đổi ý định nhanh như vậy?”
“Bản thân yếu đuối, thì sẽ không bảo vệ được ai cả! Vì thế con muốn trở nên mạnh mẽ hơn, có đủ khả năng để bảo vệ những người mà con yêu thương.”
Joker “Ồ!” lên một tiếng, nhìn cô bé trước mặt làm anh nhớ đến một người khác. Một người cũng vì muốn bảo vệ người mình yêu thương mà hy sinh tất cả. Lúc ấy ánh mắt của cậu ta cũng rất giống cô bé này! Biểu cảm trên mặt Joker đột nhiên trở nên nghiêm túc:
“Nếu muốn trở thành sát thủ, con phải trải qua một kỳ huấn luyện vô cùng cực khổ, con cũng đồng ý sao?”
Mẫn Nguyệt nắm chặt tay, kiên định nói “Con đồng ý!” An Triết Hàn lúc này mới hiểu rõ mọi việc, vội vàng tiến lên trước ngăn cản Mẫn Nguyệt. “Nam Cung Mẫn Nguyệt, cậu có biết mình đang nói gì không?”
“Tôi biết! Tôi muốn trở thành sát thủ, tôi muốn trở nên mạnh hơn.”
“Cậu không biết để trở thành một sát thủ phải trải qua huấn luyện sao? Hơn nữa, trong khi huấn luyện còn có thể rất nguy hiểm! Cậu biết mà cậu vẫn muốn làm vậy?”
“Đúng!”
“Nam Cung Mẫn Nguyệt! Vậy còn lão đại thì sao? Cậu không quan tâm đến anh ấy sao?” An Triết Hàn thực sự tức giận, lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn mà cậu ta tức giận đến như vậy, nói cũng bắt đầu lớn tiếng. Nghe đến Nam Cung Âu Thần, khuôn mặt Mẫn Nguyệt lộ ra vẻ đau khổ, cắn răng nói “Chính vì anh ấy nên tôi mới quyết định làm vậy!” An Triết Hàn chợt cứng họng, không biết phải nói gì, nhìn thần sắc kiên cường trong mắt cô, cậu ta biết, cô đã quyết định rồi! Cậu ta không ngờ việc lão đại bị thương lại ảnh hưởng tới cô đến vậy, vì lão đại mà cô chấp nhận khó khăn để trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ anh, cả hai người họ đều tình nguyện hy sinh cho đối phương. Lúc trước An Triết Hàn đi theo Mẫn Nguyệt chỉ vì mệnh lệnh của Nam Cung Âu Thần, nhưng giờ đã có chút thay đổi, cậu không biết phần tình cảm đơn thuần đó đang dần thay đổi...An Triết Hàn thở dài bất lực, đột nhiên ra quyết định “Nếu cậu đã kiên quyết như vậy, được, nhưng tôi sẽ đi theo cậu!”
“Cái gì?”
“Cái gì?”
Lần này cả Mẫn Nguyệt và Joker đều hoảng sợ, trợn mắt nhìn An Triết Hàn. Cô rõ ràng chỉ muốn trở thành sát thủ nên mới đi huấn luyện, vậy cậu ta đi theo cô làm gì? Chẳng phải vừa rồi còn phản đối rất kịch liệt sao, bây giờ lại thay đổi nhanh như vậy? “Tại sao lại muốn đi theo tôi?”
“Nhiệm vụ mà lão đại giao cho tôi là bảo vệ cậu, tôi đã không ngăn cản được cậu, vậy thì chỉ còn cách đi theo thôi, phải không?” Mẫn Nguyệt dù thấy có chỗ nào không đúng nhưng vẫn gật đầu, An Triết Hàn thấy cô có chút lung lay liền nói tiếp: “Chuyện cậu muốn đi huấn luyện chắc chắn không muốn cho lão đại biết phải không? Nếu có tôi đi theo cậu sẽ giữ được bí mật này. “
Mẫn Nguyệt ngẫm nghĩ thấy cũng rất đúng, có An Triết Hàn bên cạnh, cô rất dễ dàng giấu được chuyện này với Thần ca ca, ngoài ra, ở một nơi xa lạ có một người bạn bên cạnh cũng rất tốt. Nhưng mà cô vẫn phải lo lắng...
“Ở đó rất nguy hiểm, chẳng phải cậu biết rõ sao?” Đúng vậy, rất nguy hiểm, cô cũng không thể vì lợi ích của bản thân mà lại kéo thêm người khác xuống nước. An Triết Hàn cười nhẹ “Đừng quên tôi cũng là người của lão đại, địa vị của tôi cũng không hề kém so với bốn người kia. Cậu nghĩ tôi sẽ sợ những thứ đó sao? Thực lực của tôi cũng hơn cậu rất nhiều, cậu nên lo cho bản thân mình thì hơn!” Mẫn Nguyệt tức đến mặt đỏ lên, rất muốn phản bác nhưng những gì cậu ta nói đều chính xác, chỉ đành giận dỗi nói:
“Sau này ai thực lực cao hơn còn chưa biết đâu!” An Triết Hàn thù này tôi nhớ, chờ đến khi tôi đủ mạnh mẽ sẽ trả lại cho cậu!
An Triết Hàn vui vẻ, vậy là đồng ý rồi sao? Joker, người luôn đứng ngoài cuộc chiến nãy giờ không nói gì, chỉ là nở nụ cười đầy ẩn ý, có lẽ những ngày sắp tới sẽ rất thú vị!
Đến buổi chiều, Mẫn Nguyệt đúng giờ quay lại bệnh viện, chỉ là cô không hề nghe lời dặn của Vũ Điềm Điềm mà nghỉ ngơi thật tốt. Sau khi từ nhà An Triết Hàn trở về, Mẫn Nguyệt chỉ ăn một bát cháo, uống một ly sữa để chống đỡ rồi tức tốc tới bệnh viện. Sợ rằng khi Nam Cung Âu Thần tỉnh dậy người đầu tiên nhìn thấy không phải là cô thì anh sẽ thất vọng. Ánh chiều tà bao phủ cả bệnh viện, trên giường bệnh, người con trai hơi nhíu mày sau đó từ từ mở mắt ra. Muốn cử động một chút lại phát hiện bàn tay đang bị người nào đó cầm, nhìn sang bên cạnh thấy Mẫn Nguyệt đang gối đầu ngủ trên giường anh. Anh mỉm cười ôn nhu, bàn tay vuốt nhẹ mặt cô, thật tốt, người đầu tiên anh nhìn thấy sau khi tỉnh lại là cô! Ngón tay thon dài khi chạm đến khóe mắt cô thì dừng lại một chút, anh thấy mắt cô sưng lên, quầng thâm cũng rất rõ ràng, khiến anh đau lòng không thôi! Có lẽ động tác của Nam Cung Âu Thần đã đánh thức Mẫn Nguyệt, cô“Ưm...ưm...” vài tiếng rồi mơ màng tỉnh dậy. Khi thấy ánh mắt đầy ý cười trước mặt, Mẫn Nguyệt đứng hình, sau đó lại cho rằng bản thân đang nhìn lầm nên lại lấy tay dụi dụi mắt để nhìn cho rõ, xác thực lại đây là sự thật thì yên lặng ngồi đó nhìn anh không chớp mắt. Hàng loạt động tác đáng yêu như vậy lọt vào mắt Nam Cung Âu Thần khiến anh cười khẽ: “Sao lại nhìn anh như vậy mà không nói chuyện?” Để phá vỡ không gian yên lặng, Nam Cung Âu Thần đành mở miệng trước.
“Em...chỉ sợ đây là mơ.”
Nam Cung Âu Thần liền đưa tay nhéo má cô, dịu dàng hỏi: “Vậy bây giờ có phải là mơ không?” Mẫn Nguyệt không trả lời, hai mắt cô dần đỏ lên, lấp lánh nước, nhưng lại ngăn không cho nước mắt rơi xuống, cô lập tức ôm lấy anh, nức nở nói: “Em rất sợ anh sẽ không tỉnh lại nữa, lúc đó anh chảy rất nhiều máu, em thật sự sợ hãi....” Từng câu của cô như đánh thẳng vào trái tim anh, khiến anh cũng rất đau đớn. Nhưng anh không bao giờ hối hận vì đỡ viên đạn đó, thay vì để cô phải gặp nguy hiểm chi bằng để anh chịu đau đi! Nam Cung Âu Thần vỗ về một hồi Mẫn Nguyệt mới bình tĩnh lại, sau đó đi thông báo cho bác sĩ và mọi người.
“Lão đại anh thật sự muốn để Mẫn Nguyệt rời đi sao?”
“Phải, nếu để em ấy ở lại đây nhất định rất nguy hiểm. Cho em ấy đến một nơi an toàn tôi mới có thể an tâm làm mọi việc. Mau giúp em ấy làm thủ tục nhập học tại Cambridge!”
“Dạ, lão đại!”
Trong giường bệnh là Nam Cung Âu Thần đang ngồi xử lý công việc trên máy tính, trước mặt là Vũ Á đang nghe căn dặn. Vì Nam Cung Âu Thần chỉ vừa mới tiếp quản Nam Cung gia, có rất nhiều việc phải làm, nên khi nằm viện được vài ngày anh đã bắt đầu mang công việc vào đây để xử lý, chỉ khi ở trước mặt Mẫn Nguyệt anh mới có thể bỏ công việc qua một bên để quan tâm cô. Việc Nam Cung Âu Thần nằm viện được giữ bí mật tuyệt đối nên chỉ có vài người biết anh bị thương.
“Thần ca ca, ăn cơm thôi, hôm nay có rất nhiều món mà anh thích đó!” Trong thời gian mấy ngày này Mẫn Nguyệt không bao giờ rời khỏi anh, chăm sóc anh tỉ mỉ vô cùng, khiến cho Nam Cung Âu Thần cảm thấy vô cùng ấm áp. Nhưng có lẽ anh sắp không được hưởng thụ sự ấm áp này nữa rồi! Nam Cung Âu Thần che dấu sự buồn bã trong lòng, anh cố gắng nở nụ cười vui vẻ với cô như trước: “Hôm nay có món mà anh thích sao?”
“Đúng vậy a!”
“Vậy em đút cho anh đi!”
“Anh là con nít sao?”
“Anh là người bị thương đó, người bị thương phải có đặc quyền chứ!”
Anh làm nũng khiến Mẫn Nguyệt rất buồn cười, đành bất đắc dĩ đút cho anh ăn. Ăn được hơn một nửa thức ăn trên bàn, Nam Cung Âu Thần đột nhiên mở miệng “Bảo bối, em hãy đồng ý nhập học ở Cambridge đi!” Tay cầm chiếc muỗng dừng lại ở không trung, Mẫn Nguyệt rũ mắt xuống che dấu tâm tình của mình. Sau một lúc lâu Nam Cung Âu Thần thấy cô không trả lời liền gọi cô: “Bảo bối!”
“Được, em sẽ đồng ý nhập học.”
Nam Cung Âu Thần thấy cô nhanh đồng ý như vậy, trong lòng có chút nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút mất mát, lại lo lắng cô hiểu sai ý của anh.
“Bảo bối, anh muốn em đi đến đó vì.....”
“Không cần giải thích, em biết rằng anh lo cho em sẽ gặp nguy hiểm. Anh yên tâm, em sẽ không trở thành gánh nặng của anh đâu!” Khóe môi cô cong cong, nụ cười rực rỡ ánh mặt trời, nhưng không hiểu sao Nam Cung Âu Thần lại thấy nụ cười đó có chút khổ sở. Anh kéo cô vào lòng, bàn tay vuốt nhẹ tóc cô, nói khẽ “Cô bé ngốc, em mãi là bảo bối của anh, không phải là gánh nặng!”
“Ừ!” Mẫn Nguyệt đáp lại một tiếng, càng vùi đầu vào lòng Nam Cung Âu Thần, đôi tay ôm chặt thắt lưng anh, hai người đều im lặng mà không nói gì.
Một tháng trôi qua rất nhanh, Nam Cung Âu Thần cũng đã xuất viện. Hôm nay là một ngày rất đặc biệt, bởi vì hôm nay Mẫn Nguyệt sẽ đi du học. Tại sân bay, Mẫn Nguyệt chào tạm biệt từng người, phía sau cô là An Triết Hàn yên lặng đứng một bên không nói gì. Lúc đầu Nam Cung Âu Thần thật ra không định để An Triết Hàn đi theo Mẫn Nguyệt, nhưng đột nhiên cậu ta đến tìm anh, nói muốn tiếp tục làm nhiệm vụ bảo vệ cô. Nam Cung Âu Thần thấy có một người bên cạnh bảo vệ cô bé kia cũng tốt, hơn nữa anh lại có thể dễ dàng biết tình hình của cô nên lập tức đồng ý. Lúc Nam Cung Âu Thần nói chuyện của An Triết Hàn cho Mẫn Nguyệt thấy cô cũng không bất ngờ, có vẻ đã biết chuyện An Triết Hàn là người của anh từ trước. Nam Cung Âu Thần cũng đã đoán được Mẫn Nguyệt biết chuyện này, cô bé của anh thông minh như vậy, chuyện nhỏ này cô nhất định biết!
“Nguyệt Nguyệt, cậu phải biết tự bảo vệ mình, ăn uống cho đầy đủ, còn nữa, nhớ gọi điện thoại cho mình thường xuyên.” Vũ Điềm Điềm cầm tay Mẫn Nguyệt dặn dò từng điều, thật giống như một người mẹ trẻ. Mẫn Nguyệt cũng rất chú tâm nghe cô nói, sau đó gật đầu đảm bảo “Được, mình biết rồi!”
“Mẫn Nguyệt, phải chú ý học hành đó, đừng để 4 năm sau trở về không có cái bằng đại học mà còn bị đuổi về nha, ha ha.” Cái giọng đáng đánh đòn này đương nhiên không ai khác ngoài Vũ Hiên.
“Đúng vậy, phải cố gắng học, còn nữa ra đường phải chú ý người xấu đó.” Còn lần này là Vũ Trạch.
“Này, mấy anh coi em là trẻ con à!” Mẫn Nguyệt cuối cùng cũng không chịu nổi mà la lên. “Được rồi, đừng chọc em ấy nữa....” Vũ Á đành lên tiếng hóa giải, Mẫn Nguyệt vốn còn mong chờ vào anh nói giúp cho mình nhưng không ngờ câu tiếp theo của Vũ Á khiến Mẫn Nguyệt muốn nhảy dựng lên.
“....nhưng mà mấy cậu nói sai rồi, em ấy ra đường không phải cẩn thận người xấu mà phải là bọn họ cẩn thận em ấy mới đúng, cả cậu cũng phải cẩn thận đó An Triết Hàn!”
“Ha ha!”
“Ha ha!”
Cả đám đều cười rộ lên khiến Mẫn Nguyệt càng tức thêm, cho đến lúc Nam Cung Hạ đứng ra ngăn cản mới có thể giúp cô bình tĩnh lại được. Nhìn thấy người con trai đứng thẳng tắp phía sau đám người, cô liền bước lại gần anh. “Anh không có gì để nói với em sao?”
Nam Cung Âu Thần đưa tay vuốt nhẹ đầu cô như thường ngày, dịu dàng nói “Đi đường bình an!” Mẫn Nguyệt vốn còn muốn nói thêm điều gì, nhưng âm thanh thông báo phải lên máy bay vang lên làm cô đành nhịn xuống. Tay kéo vali bước đi, bước được vài bước đột nhiên Mẫn Nguyệt bỏ vali ra, quay đầu chạy lại ôm lấy Nam Cung Âu Thần nói bên tai anh: “Chờ em!” Nam Cung Âu Thần đầu tiên thì sửng sốt nhưng sau đó biểu cảm trên gương mặt đều trở nên nhu hòa “Được, anh chờ em!”
Máy bay từ từ cất cánh, nhưng không ai biết chiếc máy bay vốn nên đi đến đất nước Anh xinh đẹp lại đổi thành bay đến nước Mĩ, nơi đặt tổng bộ của tổ chức J, tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới. Ngồi trong khoang hạng sang trên máy bay, nhìn lên tầng mây trắng xóa bên ngoài, Mẫn Nguyệt thì thầm: Thần ca ca, chỉ cần chờ em 4 năm nữa thôi!