Chương 23: Trở về
Bốn năm sau
Tại một căn phòng vip sang trọng của quán bar cao cấp nhất thành phố Las Vegas, nước Mỹ có bốn người đang ngồi uống rượu cùng nhau.
”Queen, sư phụ của cậu lại chạy đi đâu mất rồi?” Mở miệng là một cô gái có khuôn mặt như baby, làn da trắng nõn mịn màng, mái tóc ngắn ngang vai kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa vô cùng tương xứng.
”Lần này hình như đi Ai Cập rồi.” Cô gái tên Queen kia tao nhã trả lời, bàn tay đong đưa ly rượu vang đang cầm và đó không ai khác chính là Nam Cung Mẫn Nguyệt. Trải qua bốn năm cô đã trưởng thành hoàn toàn, trở thành một mỹ nhân mê hoặc lòng người. Vẻ đẹp của cô có thể nói là tuyệt mỹ, trên người lại mang theo phong thái nữ vương khiến người khác phải khuất phục. Trên môi luôn mang nụ cười như có như không, nhưng lại khiến toàn bộ người trong hắc đạo phải sợ hãi, bởi vì thân phận cô bây giờ đã khác. Ngoài cái tên Nam Cung Mẫn Nguyệt, thì cô còn là Queen, nữ hoàng của giới sát thủ, người đứng đầu của tổ chức J, làm cho người ta khi nghe tên đã sợ mất mật. Nhưng không ai biết gương mặt thật của Queen là như thế nào, chỉ vì khi cô xuất hiện sẽ luôn đeo một cái mặt nạ bạc che khuất nửa khuôn mặt, còn không nhất định sẽ giả dạng thành một người khác. Mọi người đều không thấy được gương mặt của cô, nhưng không bao gồm những người ngồi ở đây...
”Cái gì? Đi Ai Cập? Ông ấy đi Ai Cập làm gì?” Cô gái có khuôn mặt baby kia kinh ngạc hô, người này chính là Hàn Viên Viên, bạn thân trong trường đại học của Mẫn Nguyệt và đồng thời cũng là bác sĩ chính trong tổ chức J. Lúc đầu Mẫn Nguyệt cũng không định kết bạn ở đại học, nhưng cô gái này lại rất bám cô, sau nhiều lần "bám đuôi" dai dẳng, hai người cũng kết bạn với nhau. Hơn nữa, Mẫn Nguyệt như thấy được hình bóng của Vũ Điềm Điềm qua Hàn Viên Viên. Hàn Viên Viên vốn cũng là người thừa kế của một gia tộc hắc đạo, nhưng cô lại không thích nên nhường vị trí đó cho em gái của mình, bản thân thì chạy đi giúp đỡ Mẫn Nguyệt.
”Nghe nói ông ấy đi Ai Cập để đào mộ, muốn chơi thử trò khảo cổ một lần.” Mẫn Nguyệt không nhanh không chậm nói, nhưng nội dung khiến cả căn phòng phải bùng nổ.
”Cái gì?”
”Cái gì?”
”Cái gì?”
Chỉ có An Triết Hàn ngồi yên lặng trong góc, không bày tỏ ý kiến, chỉ lo uống rượu của mình, bộ mặt vô cảm không thay đổi. Hai người còn lại chính là Lâm An Nhiên và Tiêu Anh Kỳ. Lâm An Nhiên, giống như tên của cô, an nhiên, điềm tĩnh, vô cùng ít nói, mọi người đều nói đùa với cô là phiên bản thứ 2 của An Triết Hàn. Nhưng thật ra chỉ có Mẫn Nguyệt mới biết, cô gái này vì bị tổn thương quá sâu nên không bao giờ chịu mở lòng với người khác, nhưng ở bên mọi người ba năm nay, ít nhiều Lâm An Nhiên cũng có thay đổi. Lâm An Nhiên tự nguyện gia nhập J, làm chuyên gia chế tạo vũ khí, nhưng thân phận của cô luôn được bảo mật. Tiêu Anh Kỳ lại khác hoàn toàn với An Triết Hàn, bản thân anh ta là một công tử ăn chơi chính hiệu, thay bạn gái còn nhanh hơn tốc độ anh ta thay quần áo. Nếu không nói ra thì chắc sẽ không ai tưởng tượng được công tử ăn chơi này là một hacker nổi tiếng quốc tế, nhưng chỉ vì một lần thách đấu thua Mẫn Nguyệt, nên bị "bắt" về tổ chức J để "nô dịch". Cũng là Tiêu Anh Kỳ phục hồi đầu tiên sau câu nói của Mẫn Nguyệt, anh ta liền mở miệng trêu chọc: “Quả nhiên mọi người trong hắc đạo gọi ông ấy là vua sát thủ biến thái là có lý do, sư phụ của cậu đúng là rất biến thái!” Mẫn Nguyệt co rút khóe miệng, từ chối cho trả lời, thật ra là cô cũng bất lực với vị sư phụ này của mình.
”Mình nhớ là mấy tháng trước, ông ấy vừa đi thám hiểm Châu Phi trở về, trước đó nữa thì đi Mông Cổ tham quan thảo nguyên. Ông ấy đúng là rất rảnh rỗi!” Hàn Viên Viên ngồi bên cạnh cũng cảm thán, không chút kiêng kị vị kia là sư phụ của Mẫn Nguyệt.
”Sau khi ông ấy giao lại J cho Queen tiếp nhận đương nhiên rất rảnh rỗi!” Lâm An Nhiên ngồi yên nãy giờ cũng phát biểu ý kiến, bổ sung cho Hàn Viên Viên.
”Không phải ông ấy giao lại mình tiếp nhận mà là mình bị lừa phải tiếp nhận!” Mẫn Nguyệt sửa lại câu nói của Lâm An Nhiên, bàn tay bóp bóp trán, nhớ lại chuyện của ba năm trước cô thật đau đầu. Bị lừa, cô đúng thật là bị lừa, năm đó sau khi hoàn thành khóa huấn luyện cực kỳ gian khổ, Mẫn Nguyệt vốn định chạy qua Anh để nhập học, nhưng đột nhiên sư phụ Joker của cô lại muốn cô trở thành thủ lĩnh của J. Mẫn Nguyệt đương nhiên không đồng ý, nhưng vị sư phụ đáng khinh nào đó lại nói: “Có phải lúc trước con đã từng nhận một chiếc nhẫn của ta không?” Mẫn Nguyệt ngu ngơ gật đầu, không biết bản thân đã sập bẫy, Joker lại nói tiếp “Chiếc nhẫn đó tượng trưng cho người đứng đầu của J, tức là người có chiếc nhẫn đó sẽ là thủ lĩnh của tổ chức, mà lúc trước cũng chính con đã nhận lấy chiếc nhẫn đó.” Mẫn Nguyệt nghe xong tức muốn hộc máu, vội vàng chối bỏ trách nhiệm “Vậy bây giờ con muốn trả lại nó!” Joker cười đến tà ác “Xin lỗi, hàng đã nhận, miễn trả lại!” Vì vậy Mẫn Nguyệt vì bị lừa mà trở thành thủ lĩnh của tổ chức J, còn Joker sau khi có được tự do liền bay đến khắp nơi trên thế giới du lịch, để lại mọi thứ cho Mẫn Nguyệt xử lý. Mẫn Nguyệt chấn chỉnh mọi thứ của tổ chức cũng mất một năm, sau đó nhanh chóng bay qua Anh để lấy tấm bằng đại học. Một tháng trước, cô mới quay lại Mỹ, những chuyện trong bốn năm qua tất nhiên Nam Cung Âu Thần đều không biết.
Cả đám thấy Mẫn Nguyệt lại nhớ về sự kiện năm đó thì rất thức thời mà đổi sang chủ đề khác. “Phải rồi, Queen nghe nói cậu muốn quay về thành phố A?” Lâm An Nhiên hai tay vừa xoa khẩu súng mới nghiên cứu ra, vừa hỏi Mẫn Nguyệt. Nghe đến việc về nước, Mẫn Nguyệt lộ ra ý cười nhàn nhạt.“Đã đi bốn năm , cũng nên quay trở về rồi!” Thấy biểu cảm trên gương mặt Mẫn Nguyệt, tinh thần buôn chuyện của Hàn Viên Viên thức tỉnh, lập tức ép hỏi Mẫn Nguyệt “Có phải cậu vì người đó nên mới quay về không?”
Nhớ đến người kia Mẫn Nguyệt cười càng dịu dàng “Đúng vậy!” Động tác uống rượu của An Triết Hàn dừng một chút, đáy mắt xét qua tia ảm đạm, nhưng chỉ thoáng qua sau đó lại phục hồi như bình thường. Cứ tưởng không ai thấy nhưng là bị Tiêu Anh Kỳ ngồi ở đối diện thu hết toàn bộ vào mắt, khẽ thở dài, vội cắt ngang Hàn Viên Viên muốn hỏi tiếp: “Chừng nào về?”
”Tuần sau.”
Tiêu Anh Kỳ có chút nhíu mày “Nhanh như vậy? Còn chuyện ở tổ chức thì sao?”
”An Triết Hàn cùng tôi trở về, mọi chuyện ở đây tạm thời cho mọi người xử lý, nếu có vấn đề gì thì cứ liên lạc với tôi.”
Bốn người còn lại trong phòng ngẫm nghĩ một lát thấy sắp xếp như vậy cũng không vấn đề gì liền gật đầu “Được.”
Sân bay, thành phố A.
Một cô gái thân hình tuyệt mỹ với làn da trắng như tuyết, mắt kính đen che khuất cả nửa khuôn mặt, từng lọn tóc xoăn nhẹ xõa xuống hai bên vai, tay kéo vali tới hàng ghế rồi ngồi xuống. Cô như đang chờ ai đó, ánh mắt cứ liếc nhìn ra ngoài cửa sân bay, không lâu sao một bóng dáng thướt tha lọt vào tầm mắt. Cô gái vừa bước vào kia có gương mặt vô cùng tinh xảo, phủ lên đó một lớp trang điểm nhẹ, ma mị cực kỳ, đôi mắt anh đào màu xanh vô cùng câu hồn. Chiếc váy trễ ngực màu đỏ bó sát càng làm lộ ra đường cong lung linh của cô, thân hình bốc lửa khiến nhiều người thèm muốn, nhất là bộ ngực sữa kia, làm cho toàn bộ nữ nhân đều ghen tị. Vũ Điềm Điềm bước tới gần Nam Cung Mẫn Nguyệt, sau đó lại nhào vào lòng cô, ôm thắm thiết.
”Nguyệt Nguyệt bảo bối, cuối cùng cậu cũng về rồi!” Mẫn Nguyệt cười dịu dàng, lâu lắm rồi không được nghe ai gọi như vậy. “Ừ, mình về rồi đây!” Hình ảnh hai cô gái tuyệt sắc đứng đó ôm nhau cười nói khiến rất nhiều người trong sân bay đi qua cũng phải ngước lại nhìn, nhưng hai nhân vật chính hoàn toàn không bận tâm mình trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, tiếp tục trò chuyện.
”Chẳng phải cậu nói tuần sau mới về sao? Cậu về trước đột ngột như vậy làm mình chẳng kịp chuẩn bị gì hết.”
”Mình nhớ cậu nên về trước, không được sao?”
Vũ Điềm Điềm lập tức xì mũi coi thường “Đừng tưởng mình không biết, cậu vốn không phải vì nhớ mình mới về mà là vì nhớ lão đại phải không?” Bị vạch trần Mẫn Nguyệt chẳng những không ngại ngùng mà còn lè lưỡi tinh nghịch “Ây nha, bị cậu đoán đúng rồi!” Vũ Điềm Điềm liền làm bộ mặt giận dữ “Được lắm, Nam Cung Mẫn Nguyệt, cậu lại dám không nhớ tớ, chỉ nhớ đến Thần ca ca thân yêu của cậu, hừ!” Mẫn Nguyệt cười hì hì, chạy đến lấy lòng cô “Không có đâu, không có đâu...” Hai cô gái vừa đi vừa đùa giỡn cho tới khi ra khỏi sân bay. Vũ Điềm Điềm lấy vali của Mẫn Nguyệt bỏ lên chiếc Ferrari màu đỏ yêu quý của mình. Chiếc xe dùng vận tốc hơn 180 km/h nhanh chóng rời khỏi sân bay, đang lái xe đột nhiên Vũ Điềm Điềm nhớ tới một vấn đề quan trọng: “Nguyệt Nguyệt, cậu đã báo cho lão đại biết chuyện này chưa?” Với tốc độ lái xe nhanh như xe đua của Vũ Điềm Điềm, Mẫn Nguyệt cũng không hề sợ hãi như nhiều cô gái khác, chỉ thản nhiên trả lời “Vẫn chưa nói.” Câu trả lời của Mẫn Nguyệt khiến Vũ Điềm Điềm run tay, suýt nữa gây ra tai nạn. Vũ Điềm Điềm run rẩy khóe miệng, hoảng sợ hỏi Mẫn Nguyệt “Cậu chưa nói với lão đại mà đã về? Như vậy lão đại tức giận thì sao?”
”Mình chính là muốn cho anh ấy một bất ngờ, yên tâm anh ấy sẽ không giận đâu!” Mẫn Nguyệt tuyệt đối không lo lắng Nam Cung Âu Thần sẽ tức giận, cô vẫn tự nhiên ngồi ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ. Nghe Mẫn Nguyệt nói, Vũ Điềm Điềm mới nhớ ra, lão đại làm sao có thể giận Mẫn Nguyệt chứ, là cô lo lắng thừa thãi rồi.
Trong Lưu Ly Bảo, bác Trương đang chỉ huy mọi người dọn dẹp lại mọi thứ để chào mừng tam tiểu thư trở về. Nhưng không ai biết cái người vốn nên ở nước ngoài thêm mấy ngày nữa mới về bây giờ đang ở trước cổng. Mẫn Nguyệt như cơn gió chạy nhanh vào nhà, khiến người hầu xung quanh há hốc mồm.
”Bác Trương!” Mẫn Nguyệt từ đằng sau ôm lấy bác Trương khiến ông giật mình, quay đầu lại thì mới thấy cô bé mà ông yêu thương không kém gì Nam Cung Âu Thần đã quay trở lại. Bác Trương đương nhiên hết sức vui mừng: “Con bé này, không phải nói là mấy ngày nữa mới về sao?” Lời nói trách cứ nhưng trong đó chứa đầy sự cưng chiều.
”Chẳng lẽ bác Trương không muốn con về sớm với bác sao?” Mẫn Nguyệt bĩu môi làm nũng khiến cho bác Trương bật cười: “Đã lớn rồi, sao vẫn còn làm nũng như vậy! Được rồi mau lên cất hành lí đi, sau đó xuống đây ăn cơm, bác sẽ nói người chuẩn bị đồ ăn cho cháu.”
”Dạ được.” Mẫn Nguyệt vâng lời lên phòng cất hành lí của mình, hoàn toàn bỏ quên Vũ Điềm Điềm theo cô vào nhà nãy giờ. Vũ Điềm Điềm đen mặt, cũng không so đo với Mẫn Nguyệt mà lập tức chạy đi báo cho ba người Vũ Á, Vũ Hiên, Vũ Trạch. Muốn nói với bọn họ rằng: Tiểu ác ma đã trở về! Bước vào căn phòng của bản thân, nhìn mọi thứ vẫn như bốn năm trước làm cho Mẫn Nguyệt thật vui vẻ. Ngã mình nằm xuống cái giường lớn, cô lẩm bẩm “Cuối cùng cũng quay về rồi!”
Đến tối Nam Cung Âu Thần về tới bỗng nhiên thấy không khí trong Lưu Ly Bảo có chút khác lạ. Vốn muốn gọi bác Trương nhưng chưa kịp gọi thì đã thấy một bóng đen nhào vào lòng mình. Nam Cung Âu Thần đang định đẩy ra nhưng ngửi thấy mùi hương quen thuộc thì dừng tay lại, mùi hoa đào dịu nhẹ, mùi hương này chỉ có cô mới có. Nhìn người đang ôm chặt mình, khóe miệng Nam Cung Âu Thần vẽ lên một độ cong, đưa hai tay ra kéo cô ôm chặt hơn. Nhưng nghĩ đến việc cô nói vài ngày nữa mới về thì đột nhiên nhíu mày:“Bảo bối, chẳng phải mấy ngày nữa em.....”mới về sao? Chưa kịp hỏi đã bị Mẫn Nguyệt chen ngang: “Thần, em rất nhớ anh!” Cô gọi tên anh thân mật, đôi tay vẫn ôm lấy thắt lưng của anh, cặp mắt long lanh trong suốt ngước lên nhìn anh, tràn đầy niềm vui khi lâu ngày xa cách gặp lại. Nam Cung Âu Thần nghe cũng cảm thấy lòng mềm nhũn, lại nghe cô nói cô nhớ anh thì cả người như có dòng nước ấm chạy qua, vô cùng thỏa mãn, đâu còn quan tâm đến việc tại sao cô lại về trước, về trước vài ngày chẳng phải càng tốt sao! Nam Cung Âu Thần nhìn người con gái phía trước, cô đã hoàn toàn trưởng thành, xinh đẹp hơn trước rất nhiều, anh còn có thể nhận thấy được xúc cảm mềm mại khi cô dựa vào anh. Bảo bối của anh lớn thật rồi, đáy lòng dâng lên một thứ tình cảm khó phát hiện.
”Bảo bối, anh cũng rất nhớ em!” Mẫn Nguyệt cười thầm, biết ngay chiêu này sẽ có tác dụng mà. Thật ra câu nói vừa rồi chính là tâm tình của cô trong suốt bốn năm nay, nhớ anh, nhớ anh đến ch.ết được, rốt cuộc cô cũng có thể nói ra rồi! Thần, lần này em sẽ không rời xa anh nữa!