Chương 57: Sự thật đáng sợ
Sáng sớm, Nam Cung Âu Thần mang theo tâm trạng vui vẻ đến công ty. Còn tại sao anh lại vui như vậy? Lý do rất đơn giản, bây giờ mỗi buổi sáng thức dậy anh đều bắt Mẫn Nguyệt hôn anh một cái, xem như chào buổi sáng. Ban đầu Mẫn Nguyệt còn ngại ngùng, không muốn làm theo, nhưng bị Âu Thần bắt buộc, sau đó qua vài lần cũng thành quen.
Mà tâm trạng Âu Thần tốt, người có thể cảm nhận rõ ràng nhất chính là toàn bộ nhân viên trong công ty. Ban đầu họ đều tò mò, không biết lý do tại sao mà tổng giám đốc lại vui vẻ như vậy. Nhưng sau đó chứng kiến cảnh vị tam tiểu thư Nam Cung Mẫn Nguyệt ngày ngày mang cơm đến cùng ăn trưa với tổng giám đốc thì mọi người đều ngầm hiểu với nhau. Có ai không biết mức độ cưng chiều của tổng tài bọn họ với cô em gái này đã lên tới tận trời. Chỉ cần thấy cô thì anh liền lộ ra vẻ mặt ôn hòa, bọn họ xem mà kinh ngạc suýt rớt cả cằm.
Nhưng tâm trạng vui vẻ này của Nam Cung Âu Thần kéo dài cho đến khi vào phòng làm việc thì chấm dứt. Như bình thường, khi anh vừa ngồi vào bàn làm việc liền lấy hồ sơ ra xem xét, sau đó ký xác nhận.
Anh đột nhiên phát hiện trên bàn mình có một xấp hồ sơ lạ. Nam Cung Âu Thần chỉ cho rằng đây chỉ là hồ sơ bình thường, mặc dù hơi nghi ngờ nhưng vẫn mở nó ra. Nội dung trong xấp hồ sơ kia làm cho sắc mặt Âu Thần lập tức biến đổi.
"Pặc!" Tiếng cây bút bị anh bẻ gãy, bàn tay Nam Cung Âu Thần siết chặt xấp hồ sơ kia. Cả người tỏa ra khí lạnh đến đáng sợ, mơ hồ còn có cả sát khí.
Anh vươn tay nhấn điện thoại nội bộ, lạnh như băng nói: "Vũ Hiên, vào phòng làm việc của tôi ngay lập tức!"
Ở bên kia điện thoại, thân hình Vũ Hiên thoáng run lên. Anh cảm nhận rất rõ là lão đại đang tức giận, nhưng mà thật kì lạ. Chẳng phải lúc nãy khi đến công ty tâm trạng còn rất tốt mà, sao bây giờ lại tức giận rồi?
Vũ Hiên mang theo nghi hoặc bước vào phòng làm việc. Anh vừa mở cửa đã bị Nam Cung Âu Thần ném một xấp tài liệu, Vũ Hiên nhanh tay lẹ mắt chụp lấy.
"Lập tức điều tr.a xem là người nào đem thứ nào vào văn phòng của tôi!" Giọng nói Âu Thần ẩn ẩn tức giận, chỉ đợi thời cơ bộc phát.
Vũ Hiên không hiểu mở tài liệu đang cầm trên tay ra xem, lập tức tái mét mặt, vội vàng nói: "Dạ, lão đại!"
Vũ Hiên không dám ở lại lâu liền đi ra ngoài, anh sợ lão đại giận chó đánh mèo. Vũ Hiên ra khỏi văn phòng, oán hận nhìn đống hồ sơ trên tay. Rốt cuộc người nào gan lớn như vậy, cư nhiên dám đem thứ này đến lừa gạt lão đại? Vừa rồi anh vừa lướt qua nội dung trong này, thật đúng là gạt người. Lại dám nói Mẫn Nguyệt chính là em họ ruột thịt của lão đại, chuyện này làm sao có thể?
Hai người vốn chỉ là anh em trên danh nghĩa, sao bây giờ lại trở thành anh em họ chung huyết thống được? Vũ Hiên cảm thấy chuyện này nhất định là có người chơi xấu, đợi đến khi điều tr.a ra rồi thì kết cục của người đó chắc chắn vô cùng thê thảm.
Nhưng mà đến lúc điều tr.a ra rồi thì Vũ Hiên có cảm giác nghẹn họng, không nói nên lời. Đồng thời nâng cao sự cảnh giác, cả người thoáng phòng bị. Bởi vì kết quả điều tr.a này quả thật làm cho người ta cảm thấy đáng ngờ.
Vẻ mặt Vũ Hiên hơi khó coi, gõ cửa một cái, chờ cho đến khi Nam Cung Âu Thần đồng ý thì anh mới bước vào.
"Lão đại, đã điều tr.a xong rồi! Sáng sớm nay có một người đã lẻn vào phòng làm việc của anh, sau đó đặt hồ sơ này lại trên bàn. Người này chẳng qua chỉ qua một người chủ quản có vị trí rất nhỏ trong công ty, không quan trọng. Nhưng người đó cũng chính là người mà Lâm Quân sắp xếp làm tai mắt trong công ty chúng ta."
"Lâm Quân?" Nam Cung Âu Thần cười lạnh: "Lão hồ ly đó cuối cùng cũng không chịu yên phận rồi sao?"
Vũ Hiên ngập ngừng nói: "Lão đại, vậy có cần điều tr.a lại tính xác thực của tài liệu này không?"
"Không cần!" Âu Thần trả lời rất dứt khoát. Trong lòng anh phần lớn là nghĩ đây chỉ là cái bẫy mà Lâm Quân đặt ra, anh và Nguyệt nhi không thể nào là anh em họ được. Nhưng một phần nhỏ còn lại chính là anh rất sợ lỡ như kết quả điều tr.a ra được chuyện này là thật thì phải làm sao. Anh không hề muốn đối mặt với sự thật như vậy nên lựa chọn trốn tránh. Nam Cung Âu Thần tự an ủi mình, chuyện đó chỉ là cái bẫy thôi, không thể là thật. Nhưng không hiểu sao trong lòng anh vẫn cảm thấy bất an.
"Cậu ra ngoài trước đi." Âu Thần nhíu mày phiền não, phất tay cho Vũ Hiên ra ngoài.
Tuy Vũ Hiên hơi lo lắng nhưng vẫn không làm trái lời của lão đại, gật đầu một cái rồi đi ra. Nhưng vừa đi được hai bước thì đã nghe Nam Cung Âu Thần gọi lại.
"Khoan đã! Chuyện này không được nói với bất kì ai, nhất là Nguyệt nhi!" Cô bé con đó nếu nghe được chuyện này thì sẽ lại lo lắng.
Vũ Hiên hơi kinh ngạc, nhưng cũng không ngoài ý muốn.
"Dạ, lão đại!"
Chờ Vũ Hiên đi rồi, Âu Thần mới lấy điện thoại ra, ấn số của Lâm Quân.
Chuông reo hai tiếng thì đã có người nhận, Lâm Quân cười ha hả nói: "Thật hiếm thấy! Sao hôm nay cậu lại nhớ đến người chú này vậy?"
Nam Cung Âu Thần đứng cạnh cửa sổ sát đất, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, một tay cầm điện thoại, một tay đút túi quần, trong mắt ẩn chứa hàn băng.
"Thật ra tôi chỉ muốn gọi điện để cảm ơn món quà lớn mà Lâm thúc đã gởi đến thôi!"
Lâm Quân hơi biến đổi, giọng nói có phần lạnh lùng. "Không tệ, nhanh như vậy đã điều tr.a ra tôi rồi sao?!"
Âu Thần cũng không dư hơi tiếp tục diễn trò với ông ta, anh trực tiếp vào thẳng chủ đề. "Lâm Quân, ông làm vậy là có ý gì?"
"Cũng không có gì, chỉ là quan tâm đến Nam Cung gia thôi, tôi giúp các người tìm lại người thân, cậu không cảm ơn tôi sao?"
"Lâm Quân!" Vừa nhắc đến chuyện này thì Nam Cung Âu Thần liền tức giận, trầm giọng kêu tên ông ta một cái.
Lâm Quân thấy vậy càng vui vẻ: "Tức giận rồi sao? Trước giờ cậu xử lý mọi việc rất bình tĩnh, nhưng không ngờ đụng đến chuyện của cô bé thì dễ mất bình tĩnh như vậy. Nam Cung Âu Thần, trận đấu này, cậu nhất định sẽ thua trên tay tôi!"
Âu Thần cũng biết là bản thân đã quá khích, vì vậy anh chửi thầm một tiếng, lấy lại sự bình tĩnh thường ngày.
"Ông nghĩ chỉ những thứ đó thì có thể làm tôi tin vào sự thật ngớ ngẩn này? Ông quá xem thường tôi rồi!"
"Cậu thật sự cho rằng chỉ có những thứ đó thôi sao?"
Nam Cung Âu Thần trầm mặc, giọng điệu của Lâm Quân rất tự tin, rõ ràng là đã có sự chuẩn bị trước.
"Rốt cuộc ông muốn làm gì?"
"Không làm gì cả, chỉ là cho cậu biết được vài thứ thôi! Nếu muốn biết được mọi chuyện thì trưa mai đến tìm tôi!"
"Xin lỗi, tôi không có hứng thú với câu chuyện nhảm nhí đó của ông!"
Lâm Quân không hề mất hứng, giọng nói nghiền ngẫm. "Cậu không hứng thú? Nhưng tôi nghĩ rằng sẽ có người hứng thú với chuyện này. Cậu nói nếu tôi đem tài liệu này đến gặp Nam Cung Mẫn Nguyệt thì sẽ ra sao nhỉ?"
Mặt Nam Cung Âu Thần biến sắc, gầm lên: "Ông dám!"
"Cậu nghĩ tôi có dám hay không?"
Âu Thần hít sâu một hơi, bàn tay nắm chặt thành quyền. "Được, mai tôi sẽ tới tìm ông!"
Trong phòng ăn cao cấp ở nhà hàng, Lâm Quân đang ngồi chờ ở đó, bàn tay cầm ly trà uống một ngụm. Không lâu sau thì Nam Cung Âu Thần đẩy cửa vào, lạnh lùng ngồi xuống trước mặt Lâm Quân.
"Ông gọi tôi đến đây để nói chuyện gì?"
Khuôn mặt hồ ly của Lâm Quân đầy tính toán, nở nụ cười dối trá: "Gấp gáp làm gì, đã đến đây rồi thì cậu cũng ăn một bữa cơm đi!"
Vẻ mặt của Âu Thần rét lạnh, không kiên nhẫn nói: "Tôi không có hứng thú ăn cơm với ông!"
"Chậc, chậc, đúng là gấp gáp mà. Vậy cũng được, chúng ta nói chuyện chính. Những gì tôi muốn nói đều nằm trong xấp hồ sơ mà tôi đã gửi cho cậu. Tin tức trong đó đều là sự thật."
"Tôi không tin!"
"Không tin?" Lâm Quân cười có phần chói mắt, ánh mắt ông ta lóe lên, lấy một thứ từ trong túi áo ra đặt trên bàn.
"Nếu cậu vẫn không tin thì xem cái này đi!"
Nam Cung Âu Thần nhìn đến thứ mà Lâm Quân vừa lấy ra, đó là một tấm hình. Anh hơi do dự nhưng sau đó vẫn cầm tấm hình lên xem. Âu Thần thấy người trong hình lập tức sững sờ. Trong hình là một cô gái vô cùng xinh đẹp, điều này đối với anh không ảnh hưởng gì. Nhưng đặc biệt chính là cô gái này có bảy, tám phần tương tự Nguyệt nhi. Hơn nữa, anh tinh tế thấy được, cô ấy cũng có cái bớt hình hoa anh đào giống bảo bối. Hai người không hoàn toàn giống, nhất là ánh mắt của cô gái kia, vô cùng dịu dàng. Còn của Nguyệt nhi lại mang theo một chút nghịch ngợm, đôi lúc còn phát ra vẻ quyến rũ. Nên anh biết hình này không phải chỉnh sửa.
"Đây là ai?" Nam Cung Âu Thần cảm thấy rất bất an, anh lo sợ câu trả lời này chính là điều mà anh không muốn nghe nhất.
Lâm Quân cười đầy thâm ý: "Nam Cung Khuynh Thành....."
"Hay còn có thể gọi là em gái cùng cha khác mẹ của ba cậu, cũng chính là cô của cậu!"
Nam Cung Âu Thần khiếp sợ, bàn tay nắm chặt dưới bàn hơi run run. Chuyện này làm sao có thể?
"Thật hoang đường! Nếu người này đúng là cô của tôi thì tại sao trước giờ tôi lại không hề nghe nói?" Anh không khách khí ném tấm hình lại cho Lâm Quân.
Nam Cung Âu Thần trấn tĩnh, tự nói với mình đây chỉ là cái bẫy của Lâm Quân, không nên tin, không nên tin! Nhưng có thật đây chỉ là cái bẫy thôi không?
"Cô của cậu chính là cấm kị trong Nam Cung gia, ông nội cậu đã không cho phép người nào nhắc đến. Vì vậy cái tên Nam Cung Khuynh Thành cũng từ đó dần bị quên lãng."
"Cô của cậu đã ch.ết vào mười lăm năm trước rồi. Tính ra, ông nội và ba của cậu cũng chính là người gián tiếp hại ch.ết cô ấy đó."
Nam Cung Âu Thần nỗ lực kiềm chế sự tức giận của bản thân, Lâm Quân nói rất tự tin. Từ trong mắt ông ta anh không nhìn ra được một chút giả dối nào. Cho nên, chuyện này là thật? Anh có phần không tin, nhưng đột nhiên nghĩ đến thái độ khác lạ của ba khi phản đối anh và Nguyệt nhi thì lại nghi ngờ.
Anh nở nụ cười như có như không "Ông nói chuyện này với tôi là muốn gì?"
Lâm Quân gõ nhẹ cây gậy chống, hai mắt hơi híp lại. "Tôi muốn có được quyền quản lý khu vực châu Âu!"
"Lâm Quân, ông tham lam quá đấy, ông muốn chiếm cả Nam Cung gia sao?" Khu vực châu Âu kia chính là địa bàn quan trọng nhất của Nam Cung gia. Nơi đó chiếm khoảng một nửa sản nghiệp của Nam Cung gia. Cũng chính là nói nếu như người nào làm chủ được nơi đó thì cũng chính là làm chủ được Nam Cung gia. Lá gan của lão già hồ ly này quả nhiên rất lớn, dám đánh chủ ý lên cái ghế lão đại của anh sao?
Lời nói của Nam Cung Âu Thần không khiến cho Lâm Quân tức giận mà ông ta còn cười lớn. "Đúng vậy, tham lam thì sao? Thứ trước giờ tôi muốn luôn là cái chức lão đại này." Từ lúc ông ta quyết định gửi cái hồ sơ kia đến cho Nam Cung Âu Thần, cũng chính là muốn hoàn toàn trở mặt với bọn họ.
"Ông nghĩ ông có bản lĩnh ngồi lên cái ghế này sao?" Nam Cung Âu Thần bắt chéo chân, hai tay để trên đầu gối, trong giọng nói chứa đầy sự khinh thường không hề che giấu.
Khuôn mặt của Lâm Quân vặn vẹo, nghiến răng nói: "Có hay không chẳng phải sau này sẽ biết sao?"
"Tôi không đồng ý thì sao?"
"Nếu cậu không đồng ý, tôi sẽ đến gặp cô em gái bảo bối của cậu. Nói với con bé, mẹ của con bé là ai, hơn nữa còn có chuyện ba cậu chính là người gián tiếp hại ch.ết mẹ con bé. Cậu nghĩ lúc đó Nam Cung Mẫn Nguyệt sẽ có cảm giác gì?"
Ánh mắt sắc bén của Nam Cung Âu Thần lập tức hướng về Lâm Quân, mơ hồ muốn đóng băng ông ta. Cả người cũng ẩn ẩn sát khí.
Lòng Lâm Quân thoáng run lên, không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi.
"Tôi dựa vào gì để tin ông?"
"Nếu không tin những gì tôi nói, cậu có thể quay về hỏi ba của cậu. Ông ấy chắc chắn là biết rất rõ."
Sắc mặt của Nam Cung Âu Thần ngày càng khó coi, anh thậm chí còn nghĩ có nên xử lý Lâm Quân hay không.
Như biết được suy nghĩ của anh, Lâm Quân còn bồi thêm một câu: "Đừng nghĩ tới chuyện giết tôi, nếu tôi ch.ết cũng sẽ có người đem những tài liệu này đến cho Nam Cung Mẫn Nguyệt."
"Ông nghĩ tôi có thể vì một người con gái mà bỏ cả sự nghiệp của mình sao?"
"Nếu là người khác, đương nhiên không dám chắc, nhưng nếu như đó là Nam Cung Mẫn Nguyệt thì lại có thể!" Lâm Quân lấy một xấp hình đặt lên bàn, Âu Thần vừa liếc qua mặt liền tối sầm. Đó là những tấm hình của anh và bảo bối, hơn nữa trong hình hai người còn rất thân mật. Gần đây anh luôn có cảm giác là có người theo dõi mình, không ngờ người này lại chính là Lâm Quân.
"Thực không ngờ cậu lại có ý đồ với em gái nuôi của mình. Không phải, bây giờ chính là em họ rồi. Haha, thật thú vị!"
Trước giờ anh công khai chuyện anh và bảo bối một phần vì không muốn cô chịu uất ức, một phần vì anh tự tin có năng lực có thể bảo vệ cô. Nhưng không ngờ vẫn có một ngày có người lợi dụng chuyện này để uy hϊế͙p͙ anh.
Vẻ mặt Nam Cung Âu Thần tức giận, cổ họng như bị đè nén, khó khăn nói: "Tôi sẽ suy nghĩ!"
Lâm Quân thấy anh thỏa hiệp thì vui vẻ: "Được, tôi sẽ cho cậu thời gian suy nghĩ nhưng nhớ đừng lâu quá. Nếu không đến lúc tôi hết kiên nhẫn thì có nói điều gì đó bậy bạ với em gái cậu thì không biết được. Chỉ cần cậu làm đúng như điều tôi muốn thì chuyện này sẽ không bao giờ lộ ra, Nam Cung Mẫn Nguyệt cũng sẽ an toàn. Hai người muốn yêu nhau hay thế nào đều được."
Bước ra khỏi phòng ăn, Nam Cung Âu Thần lập tức thu lại bộ dáng cam chịu cúi đầu của lúc nãy. Lâm Quân này thật sự nghĩ là chỉ với nhiêu đó thì có thể uy hϊế͙p͙ anh sao? Lúc nãy anh làm ra vẻ như vậy cũng chính là để cho ông ta nghĩ bản thân mình đã đạt được mục đích mà lơ là cảnh giác thôi. Âu Thần cười lạnh: "Cái ghế lão đại của Nam Cung gia này, ông ngồi không nổi đâu!"
Có điều chuyện thân phận của bảo bối..... Anh nhất định phải tìm hiểu rõ chuyện này!
Từ nhà hàng đi ra, Nam Cung Âu Thần lái xe thẳng tới nhà chính. Anh vội vã xuống xe, bước nhanh vào trong. Quản gia thấy anh đột ngột đến thì giật mình. Ông định cúi đầu chào thì đã bị Âu Thần ngăn cản: "Ba tôi hiện đang ở đâu?"
Quản gia cảm thấy hơi kì lạ nhưng vẫn rất quy củ trả lời: "Thiếu gia, hiện tại lão gia đang trong thư phòng đọc sách." Đây là sở thích của Nam Cung Hạ, mỗi ngày ông đều nhốt mình trong thư phòng để đọc sách.
Nam Cung Âu Thần không nói gì đi thẳng lên lầu. Anh gõ cửa hai cái rồi đẩy cửa đi vào, Nam Cung Hạ thấy anh đến đương nhiên cũng kinh ngạc không kém.
"Sao con lại đến đây?"
Nam Cung Âu Thần đóng cửa phòng, nghiêm túc nhìn ông. "Ba, con muốn biết, Nguyệt nhi......là con gái của cô con sao?"
Nụ cười trên mặt Nam Cung Hạ tắt ngấm, ông hạ mắt xuống, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ai nói với con chuyện này?"
Thái độ của Nam Cung Hạ như vậy càng làm cho Nam Cung Âu Thần nóng nảy, hơn hết là lo sợ.
"Con chỉ muốn biết chuyện đó có đúng hay không?"
Nam Cung Hạ nhìn sâu vào trong mắt anh, ông thở dài: "Tuy không có bằng chứng xác thực, nhưng ta tin chắc con bé chính là con gái của Khuynh Thành."
Câu trả lời này hoàn toàn làm cho Nam Cung Âu Thần sụp đổ, tuy trước đó anh có thể lừa mình dối người đây không phải là sự thật. Nhưng bây giờ chính miệng ba anh nói ra thì làm sao anh dám không tin chứ?! Nói như vậy, anh và bảo bối quả thật là anh em họ với nhau! Bảo anh làm sao chấp nhận sự thật này!
"Ba, tại sao trước giờ ba chưa hề nói với con về cô? Hơn nữa trước giờ con cũng chưa từng gặp cô."
Nam Cung Hạ bóp trán, giọng điệu hơi mệt mỏi: "Có một số chuyện trong quá khứ rất đau khổ nên ba không muốn nhắc lại. Con cũng không phải là chưa từng gặp cô ruột của mình. Lúc nhỏ, con đã từng gặp Khuynh Thành một lần, không nhớ sao?"
Nam Cung Âu Thần ngẩn người, anh đã từng gặp cô của mình sao? Làm thế nào mà anh không nhớ?
Không phải! Lúc nãy khi anh cầm tấm hình kia liền cảm thấy rất quen thuộc. Anh cho là vì người đó giống Mẫn Nguyệt nhưng thật ra không phải, anh quả thật đã từng gặp.
Một hình ảnh mơ hồ hiện lên trong ký ức, bóng dáng của một thiếu nữ vỗ nhẹ đầu anh. Giọng nói dịu dàng nhưng khiến anh không bao giờ quên. Người đó đã nói với anh rằng: "Muốn trả thù người khác thì đầu tiên phải biết bảo vệ bản thân mình. Để làm được như vậy thì phải biết che giấu cảm xúc của bản thân, biết kiềm chế và nhẫn nhịn, chờ cho đến thời cơ thích hợp rồi ra tay. Hôm nay bọn họ ức hϊế͙p͙ con như thế nào thì cũng phải nhịn! Chờ đến khi bản thân trở thành kẻ mạnh nhất thì hãy đòi lại tất cả. Những kẻ yếu đuối thì không có tư cách trả thù, cũng không có tư cách sinh tồn trong giới hắc đạo này."
Anh gặp người đó là sau đám tang của mẹ một tháng. Chính người đó đã khiến anh quyết tâm trở nên mạnh mẽ, học cách che giấu suy nghĩ của bản thân, đoán tâm tư người khác. Đồng thời vô cùng nghiêm khắc đối với bản thân, ngày nào cũng lén lút tập luyện. Từ học võ đến sử dụng vũ khí, bắn súng,.... Anh đều cố gắng học. Nhưng từ sau lần đó thì anh không gặp người phụ nữ có nụ cười dịu dàng đó nữa.
Âu Thần nhìn gương mặt của Nam Cung Hạ, do dự hỏi một câu: "Ba, năm đó, cô của con, Nam Cung Khuynh Thành ch.ết như thế nào vậy?"
Nam Cung Hạ hơi khiếp sợ giương mắt nhìn Nam Cung Âu Thần, trầm mặc không nói gì.
Âu Thần thấy ông trầm mặc không nói thì càng tin chắc vào lời nói của Lâm Quân lúc nãy. Anh run run lùi lại vài bước: "Thì ra.....là như vậy sao....."
Nam Cung Âu Thần tông cửa chạy ra ngoài, Nam Cung Hạ ở trong phòng bất ngờ nhưng cũng không kịp gọi anh lại.
"Âu Thần!"