Chương 58: Đi uống rượu
Cả Nam Cung Âu Thần và Nam Cung Hạ đều không biết, sau khi anh chạy ra ngoài, có hai người lặng lẽ núp ở hai nơi khác nhau chăm chú nhìn theo. Một người nở nụ cười nhẹ, lặng lẽ quay về phòng. Còn người kia thì cười vô cùng đắc ý, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho một người khác.
Lâm Quân nhận được tin Nam Cung Âu Thần quay về nhà chính khóe môi cong lên. Quả nhiên không ngoài dự đoán!
Nam Cung Âu Thần lái xe điên cuồng trên đường cao tốc, chân không ngừng đạp ga tới vận tốc cao nhất. Mấy chiếc xe khác đều vội tránh xa, chỉ sợ bị liên lụy.
Hai tay Âu Thần nắm chặt vô lăng, ánh mắt bi thương cùng đau khổ. Tại sao lại như vậy?! Tại sao lại như vậy?! Tại sao anh và Nguyệt nhi lại là anh em họ? Cô gái mà anh yêu nhất, cô gái mà anh luôn che chở cùng cưng chiều trong suốt mười năm qua lại là em họ của anh! Chuyện này đúng là nực cười! Ha, ông trời đang đùa với anh phải không? Hai người họ vốn đang rất hạnh phúc, anh còn muốn nói với cô tình cảm của mình. Nhưng không ngờ lúc này lại để cho anh biết cái tin tức kia. Khiến cho mọi thứ đều tan vỡ, anh phải làm sao đối mặt với cô đây?
Trong quán bar Mộng Ảnh, Âu Thần ngồi trong góc không ngừng uống rượu. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, bởi vì anh đã bao toàn bộ quán bar này, hiện tại cũng chỉ có Vũ Hiên ngồi cùng với anh.
Vũ Hiên thấy anh uống rất nhiều rượu thì rất sốt ruột, anh chưa bao giờ thấy lão đại như vậy. Anh nghĩ nhất định là liên quan đến tài liệu mà lão đại đã nhận vào ngày hôm đó. Chẳng phải nói cái đó chỉ là cái bẫy của Lâm Quân thôi sao, nếu vậy thì hành động của lão đại hiện giờ là như thế nào? Nhìn anh đau khổ như vậy không giống như giả vờ, không lẽ là thật?
Vũ Hiên kinh hãi, thật sự không chấp nhận nổi cái tin tức này. Vậy Mẫn Nguyệt không phải là "hàng giả" nữa mà chính là "hàng thật" một trăm phần trăm rồi. Cô ấy đúng là tiểu thư của Nam Cung gia! Không biết khi mấy người Vũ Á, Vũ Trạch kia biết được chuyện này thì sẽ có cảm giác gì. Nhưng mà lão đại lại không cho anh nói nên anh cũng không dám nói ra.
"Lão đại, anh đừng uống nữa, anh đã uống rất nhiều rượu rồi!"
Âu Thần hoàn toàn bỏ mặc lời nói của Vũ Hiên, tiếp tục mở một chai rượu mới. Vũ Hiên thở dài, lão đại và Mẫn Nguyệt đều rất giống nhau. Hai người làm gì cũng cứng đầu và cố chấp vô cùng.
"Reng!" Chuông điện thoại của Vũ Hiên vang lên, anh cầm điện thoại, lại liếc sang Nam Cung Âu Thần. Khó xử không biết có nên đi nghe điện thoại hay không, nhưng anh sợ lại để lão đại ở đây một mình thì xảy ra chuyện gì đó. Hơn nữa, tình hình hiện tại của anh ấy quả thật không ổn. Nhưng cuộc điện thoại này liên quan đến công việc, rất quan trọng, anh cũng phải đi phân phó người khác xử lý vài thứ, không thể bỏ lỡ được.
Như nhìn ra được Vũ Hiên khó xử, Nam Cung Âu Thần liền mở miệng nói: "Đi nghe điện thoại đi!"
Vũ Hiên như được giải thoát, vội vàng bước đi, nhưng nửa chừng liền quay lại dặn dò: "Lão đại, tôi sẽ quay lại ngay, anh đừng đi đâu cả!" Nói xong, bỏ qua biểu tình lạnh nhạt của Âu Thần, anh mới yên tâm đi giải quyết công việc.
"Này, mấy người làm gì vậy, sao lại không cho tôi vào? Có biết thân phận của tôi là gì không hả? Đừng quên, tôi là khách vip ở nơi này đó." Ở trước cửa quán bar, một đám người ăn mặc xinh đẹp đang đứng cãi vã cùng với bảo vệ. Dẫn đầu là một cô gái vô cùng quyến rũ, lời vừa rồi cùng là cô ấy nói, người đó không ai khác chính là Đàm Đài Hân.
Mặc kệ Đàm Đài Hân la lối như thế nào, bảo vệ vẫn đứng nghiêm chỉnh ở đó, sắc mặt không thay đổi.
"Xin lỗi, dù cô có thân phận gì thì hôm nay cũng không thể vào được. Quán bar này đã có người bao hết rồi, mong các vị quay về đi!"
"Là ai đã làm vậy? Nói với quản lý tôi trả tiền gấp ba lần người đó, hôm nay tôi nhất định phải vào đây!" Dạo gần đây cô ta muốn tiếp cận Nam Cung Âu Thần nhưng không thể được, vì thế trong lòng luôn buồn bực. Khó khăn lắm cô ta mới có dịp dẫn bạn ra ngoài chơi, nhưng đến đây lại bị chặn ở ngoài. Nói như thế nào thì đây cũng là đánh vào thể diện của tiểu thư Đàm Đài gia, cô ta không thể mất mặt được, nhất là trước mặt mấy người bạn này.
"Xin lỗi, tôi vẫn không thể cho cô vào được!" Bảo vệ không hề nhượng bộ, tuyệt đối không đồng ý với Đàm Đài Hân. Người đang ở trong đó có thân phận cao quý như thế nào bọn họ biết rõ. Một Đàm Đài tiểu thư thì không đáng là gì, chưa kể bên ngoài đều biết Đàm Đài Hân không hề có địa vị gì trong Đàm Đài gia. Bọn họ không ngu ngốc đến nỗi vì cô gái này mà đắc tội với người kia.
Lúc này, đám bạn đi theo Đàm Đài Hân đứng ở sau lưng bắt đầu thì thầm bàn luận.
"Rốt cuộc là ai có địa vị như vậy có thể bao cả Mộng Ảnh? Đây chính là quán bar cao cấp nhất cả thành phố A đó!"
"Chắc chắc là người này có địa vị rất cao, nếu không sao lại dám không nể mặt người của Đàm Đài gia chứ!"
"Địa vị cao hơn cả Đàm Đài gia sao?"
"Không hẳn, có lẽ chỉ cao hơn Đàm Đài Hân thôi!" Có một số người không ưa Đàm Đài Hân bèn châm chọc một câu, những người khác đều cười khúc khích.
Đàm Đài Hân nghe thấy thì tức giận, giọng điệu càng hung ác hơn. "Mau gọi quản lý của các người đến đây! Tôi chính là tiểu thư dòng chính của Đàm Đài gia, mấy người dám cản tôi?"
"Đàm Đài tiểu thư, quản lý của chúng tôi rất bận, không thể gặp cô được. Vẫn mong cô quay về đi!"
Đàm Đài Hân tức giận đến mức không nói được gì, cô ta nghiêng đầu nhìn qua cánh cửa, muốn xem là ai đã khiến cho cô ta mất mặt thế này.
Qua khe cửa, Đàm Đài Hân nhìn thấy Nam Cung Âu Thần và Vũ Hiên đang ngồi uống rượu. Sau đó Vũ Hiên đứng dậy đi nghe điện thoại, chỉ còn lại một mình Âu Thần. Hai mắt của Đàm Đài Hân tỏa sáng, thầm vui mừng trong lòng. Thật là may mắn, cô nghĩ mọi cách tiếp cận Âu Thần mà không thành công, không ngờ hôm nay lại gặp được anh ta ở đây. Đúng là một cơ hội tốt, cô nhất định phải tận dụng nó.
"Này, người đang ngồi bên trong tôi có quen, anh mau cho tôi vào đi!"
Hai người bảo vệ nhìn nhau, không biết có nên tin hay không. Đàm Đài Hân lo sợ hai không đồng ý liền nói thêm một câu.
"Đó là Nam Cung lão đại, tôi thật sự có quen anh ấy. Hai người cứ cho tôi vào, có vấn đề gì tôi sẽ tự chịu trách nhiệm!"
"Cái này....." Mấy người bảo vệ hơi do dự, không dám tự ý đưa ra quyết định. Đàm Đài Hân thừa dịp bọn họ không để ý lập tức chạy ào vào trong, bỏ lại cả đám người ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mặt bảo vệ lập tức biến sắc, đuổi theo vào trong. "Đàm Đài tiểu thư!"
Đợi đến lúc bọn họ đuổi tới nơi thì đã muộn rồi. Đàm Đài Hân đang đến gần chỗ Nam Cung Âu Thần, tự động ngồi xuống chỗ trống bên cạnh anh. Vì có Âu Thần ở đó nên bảo vệ không dám tự tiện bắt người, chỉ có thể thấp thỏm đứng ở nơi đó. Một trong hai người liền nhanh trí chạy đi gọi quản lý tới, lỡ như có chuyện gì thì bọn họ chịu không nổi a!
Nam Cung Âu Thần biết có người ngồi xuống bên cạnh mình, chỉ là anh không đặt vào mắt nên lười phản ứng thôi.
"Nam Cung lão đại, thật trùng hợp, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây!" Thân hình Đàm Đài Hân dần nhích lại, giọng điệu mê hoặc, quyến rũ.
Nam Cung Âu Thần không có phản ứng gì, chỉ là hàn băng trong mắt đang ngưng tụ lại, cảm thấy chán ghét vô cùng.
Đàm Đài Hân thấy Âu Thần không để ý đến mình thì hơi xấu hổ, nụ cười có phần gượng gạo. Có điều như vậy thì cô ta càng không lùi bước, trở nên lớn mật hơn.
"Anh đang uống rượu một mình sao? Em có thể cùng uống với anh không?"
"Cút!" Nam Cung Âu Thần trả lời lại bằng một chữ duy nhất, giọng nói lạnh giá đến cực điểm.
Nghe được lời này, Đàm Đài Hân cảm thấy hơi ủy khuất, lộ ra dáng vẻ điềm đạm đáng yêu. Thật tiếc, Âu Thần hoàn toàn không để mắt tới! Cô ta cũng biết chiêu này vô dụng nên chuyển qua sử dụng lợi thế của mình. Chính là dùng thân thể nóng bỏng này để quyến rũ người khác.
"Thì ra anh không thích em cùng uống rượu sao? Vậy thì em rót rượu cho anh cũng được." Đàm Đài Hân nghiêng mình, hướng bộ ngực sữa của mình đến trước mặt Nam Cung Âu Thần. Một tay chầm chậm đưa ra định cầm lấy chai rượu.
"Rắc!" Ngay lúc Đàm Đài Hân sắp chạm đến chai rượu thì bị Âu Thần chặn lại, vặn nhẹ một cái, tay cô ta bị trật khớp rồi.
"A!" Đàm Đài Hân thét lên vô cùng thê thảm, hai mắt rưng rưng ôm cánh tay đầy đau đớn.
Có lẽ là thấy Đàm Đài Hân quá ồn ào, Nam Cung Âu Thần liền bóp cổ cô ta, lạnh lùng nói: "Đây là hậu quả của việc cô không nghe lời tôi! Cô có tư cách gì ngồi bên cạnh tôi cùng uống rượu với tôi, đến cả rót rượu cũng không xứng. Nếu là Lãnh Mặc Nghiên thì tôi còn có thể cho chút mặt mũi. Nhưng so với anh ta thì cô chẳng là cái gì cả. Muốn quyến rũ tôi? Hừ!"
Hôm nay tâm trạng anh đã không tốt, Đàm Đài Hân này còn ngu ngốc chọc vào lò lửa. Cô ta không biết chuyện anh rất ghét việc gần gũi với phụ nữ sao. Ngoài bảo bối ra không ai dám ngồi cùng anh cả, đến Vũ Điềm Điềm cũng vậy.
Đàm Đài Hân thút thít khóc, trong lòng oán hận không ngừng, trước giờ chưa có ai dám đối xử với cô ta như vậy. Tại sao người này hoàn toàn không để ý đến cô ta?!!
Vũ Hiên quay lại chứng kiến cảnh này thì vẻ mặt rất không tốt. Rõ ràng anh chỉ mới đi nghe điện thoại có một lúc mà đã xảy ra chuyện lớn gì vậy?
"Lão đại!"
Thấy Vũ Hiên đã trở lại, Âu Thần lập tức đẩy Đàm Đài Hân ra, lạnh nhạt lấy khăn lau tay mình.
"Nam Cung lão đại, anh....." Đàm Đài Hân vốn muốn nhào lên nói gì đó nhưng bị Vũ Hiên cản lại.
"Đàm Đài tiểu thư, cô muốn làm gì vậy?"
"Tôi....." Đàm Đài Hân ấp úng, không biết nói gì.
Vũ Hiên đanh mặt lại: "Quản lý, tôi nhớ là tôi đã bao hết quán này rồi mà. Sao những người không liên quan lại có thể vào đây?"
Quản lý ở đằng sau vội vàng chạy tới, mặt trắng bệch, ông ta lập tức cúi đầu xin lỗi. "Nam Cung lão đại, xin lỗi, là tôi quản lý không tốt! Bảo vệ! Chẳng phải tôi đã nói là không cho ai vào sao, mau đưa người này ra ngoài!"
Đàm Đài Hân cứ thế bị lôi ra ngoài, cô ta cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Nhưng đây chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ của tối hôm đó, hoàn toàn không ảnh hưởng đến hai người kia.
Nam Cung Âu Thần uống rượu tới khuya, Vũ Hiên vất vả lắm mới có thể khuyên anh về nhà.
Âu Thần bước đi không vững, loạng choạng đi vào nhà, đập vào mắt là hình ảnh cô gái nhỏ của anh đang nằm co ro trên ghế sô pha. Trời lạnh mà cô chỉ mặc cái váy mỏng, hai tay ôm chặt cơ thể. Anh đã uống rất nhiều rượu, cũng đã hơi say, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt cô thì anh lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Mẫn Nguyệt dường như cảm nhận được tầm mắt của anh, mơ màng tỉnh dậy. Hai mắt dần mở ra, thấy bóng người đang đứng trước mặt thì hơi giật mình, lơ mơ nói: "Anh về rồi sao?"
Vì động tác của Mẫn Nguyệt mà cổ áo bị lệch xuống, nhờ đó mà Âu Thần có thể thấy rõ cảnh xuân như ẩn như hiện bên trong, cộng thêm đôi chân trắng nõn non mịn của cô. ch.ết tiệt! Anh vậy mà lại có phản ứng với cô! Cô bé kia một chút cũng không biết bộ dạng hiện tại của mình là như thế nào. Nếu không phải anh hiểu rõ tính tình cô thì anh còn cho rằng cô đang quyến rũ anh.
Nam Cung Âu Thần chửi thầm, không được, đó là em họ của anh, anh tuyệt đối không thể có suy nghĩ bất chính gì với cô. Nghĩ vậy tinh thần anh không khỏi sụp xuống, chỉ tùy tiện trả lời cô. "Ừ, anh vừa mới về!"
Suy nghĩ một lát, còn nói thêm một câu: "Sau này không cần chờ anh, em cứ ngủ trước đi, ngủ trêm sô pha dễ bị cảm lạnh."
Mẫn Nguyệt cười cười đứng dậy, không hề nhận ra tâm tình khác thường của anh.
"Không sao, em cũng không ngủ được!" Cô đã quen ngủ chung với Thần, quen với hơi ấm trên người anh. Nên không có Thần cô cũng ngủ không được.
"Anh có mệt không?" Mẫn Nguyệt đứng đối diện Âu Thần, vươn tay muốn xoa mặt anh. Nhưng Âu Thần đột nhiên lùi lại, không để cho tay cô chạm vào mình. Anh sợ khi chạm vào cô, anh sẽ không khống chế được bản thân.
Nhận thấy ánh mắt nghi hoặc của Mẫn Nguyệt, Âu Thần biết mình đã phản ứng hơi quá, bất đắc dĩ giải thích: "Anh vừa từ bên ngoài về, trên người còn mùi rượu, rất bẩn, em đừng chạm vào."
"Sao anh đột nhiên để ý đến những thứ này vậy, em có bao giờ chê anh sao? Anh uống rất nhiều rượu à?"
"Anh không sao, em cứ đi ngủ trước đây, anh đi tắm đã!"
Mẫn Nguyệt gật đầu, Nam Cung Âu Thần hài lòng: "Ngoan!"
Nói xong anh liền đi lên lầu, Mẫn Nguyệt nhíu mày nhìn theo bóng lưng anh. Hôm nay Thần có gì đó rất lạ! Dường như cô cảm thấy Thần đang trốn tránh cô. Là ảo giác sao?
Ở Đàm Đài gia
Đàm Đài Hân ôm cánh tay khóc thảm thương, Lãnh Mặc Nghiên vừa vào cửa thấy cảnh này thì bực bội.
"Cô lại làm sao vậy?" Giọng điệu không thể nói là tốt.
"Chính là Nam Cung Âu Thần, tôi thấy anh ta ở quán bar uống rượu một mình nên muốn đến chào hỏi một chút. Nhưng không ngờ anh ta không hề nói gì mà đã bẻ tay tôi. Đúng là đáng ghét!" Đàm Đài Hân nghiến răng nói, nghĩ lại tình cảnh lúc đó trong lòng cô ta vẫn còn thấy hơi sợ.
"King? Anh ta uống rượu một mình?"
"Phải đó, bộ dạng giống như rất đau khổ. Hừ, đau khổ gì chứ! Anh ta đúng là rất tàn độc, lại có thể bẻ trật tay một người phụ nữ."
"Đó là do cô tự chuốc lấy, đừng tưởng tôi không biết lý do cô muốn tiếp cận King là gì. Tôi cảnh cáo cô, cô muốn làm gì cũng được, tự mình đi vào chỗ ch.ết cũng không thành vấn đề. Chỉ là đừng để mất mặt Đàm Đài gia."
"Lãnh Mặc Nghiên, anh....." Lời nói tiếp theo của Đàm Đài Hân bị chặn lại, Lãnh Mặc Nghiên bóp cằm cô ta, lạnh lùng nói: "Tôi có cho phép cô gọi cả tên lẫn họ của tôi sao? Cô quên thân phận hiện tại của mình là gì rồi à?"
Đàm Đài Hân oán hận, tại sao ai cũng coi thường cô ta! Ngay cả Nam Cung Âu Thần lúc đó cũng nói:"....Nếu là Lãnh Mặc Nghiên thì tôi còn có thể cho chút mặt mũi. Nhưng so với người "anh trai" đó của cô thì cô chẳng là cái gì cả."
Câu nói đó cứ vang lên bên tai Đàm Đài Hân như một câu thần chú. Cô ta thề, một ngày nào đó cô ta sẽ dẫm lên Lãnh Mặc Nghiên. Đứng trên cao nhìn xuống mọi người, xem Nam Cung Âu Thần lúc đó có còn coi thường cô ta nữa không! Cả Lãnh Mặc Nghiên cũng vậy, cô nhất định sẽ lật đổ anh ta, đến lúc đó coi anh ta còn kiêu ngạo thế nào.
Lãnh Mặc Nghiên nhận ra Đàm Đài Hân đang oán hận, chỉ là anh không hề để mắt tới. Với sức của cô ta, không đáng cho anh bận tâm.
Lãnh Mặc Nghiên thả Đàm Đài Hân ra, ngồi xuống ghế.
"Được rồi, cô đi trị thương đi!"
Đến khi chỉ còn lại Lãnh Mặc Nghiên trong phòng, anh ta khẽ thì thầm: "Nam Cung Âu Thần đau khổ uống rượu à...." Như nghĩ đến chuyện gì đó rất thú vị, anh ta cong môi cười.