Chương 49
Bên này Lâm Mân Côi còn chưa biết Lâm Thanh Thiển đã nói cho Phương Tử Quân biết bí mật lớn nhất của cuộc đời cô.
Suy nghĩ của cô rất đơn giản. Cô đấu với Phương Tử Quân chỉ có cả hai cùng thiệt. Cứ kéo dài như vậy, không bằng sớm tính toán rõ ràng, đường ai nấy đi.
Nhất là Phương Nhược Cuồng đề cập chuyện gặp ba mẹ không phải chỉ một lần, lần trước anh lờ mờ nhắc tới gặp ba anh, nhưng lúc đó Lâm Mân Côi sợ vãi ra, từ chối thẳng.
Hiện tại lại xuất hiện mẹ Phương Nhược Cuồng. Lâm Mân Côi sâu sắc biết rằng, ba mẹ dù có tiến bộ cỡ nào cũng không thích con trai mình qua lại với một người phụ nữ đã có chồng.
Cho dù trên danh nghĩa là tình yêu chân thành, nhưng đó cũng là kẻ thứ ba.
Sáng sớm, Lâm Mân Côi hôn Phương Nhược Cuồng vẫn còn ngủ say, một mình đi tìm luật sư.
Về phần Phương Tử Quân đưa ra một số yêu cầu không hợp lý, cô có thể cân nhắc, song phải tốc chiến tốc thắng.
Luật sư cũng tốc chiến tốc thắng, Lâm Mân Côi dường như thấy được ánh ban mai của hi vọng, trong nháy mắt tâm tình trở nên rất tốt.
Nhưng tâm trạng tốt của cô không duy trì được bao lâu, buổi chiều tan tầm, Phương Tử Quân tới tìm cô.
"Anh tìm tôi làm gì?" Lâm Mân Côi không có gì phải hòa nhã với hạng người mặt dày như Phương Tử Quân, giọng lạnh hẳn: "Luật sư Lý đã truyền đạt ý của tôi rồi. Lúc ấy, khi chúng ta kết hôn, chiếc xe đó bây giờ cũng đáng giá ít tiền, tôi có thể không cần. Anh có thời gian thì giải quyết thủ tục đi..."
Lâm Mân Côi cảm thấy đây là nhượng bộ lớn nhất của mình.
Phương Tử Quân ngoại tình, kết hôn chẳng hề bỏ tiền ra, tặng không cho hắn một chiếc xe, đã là cực hạn của cô, cũng là nhượng bộ lớn nhất của Lâm Mân Côi.
Cô biết Trương Ngọc rất cần tiền chữa bệnh, làm người không thể quá tuyệt tình, nên cô cho cả nhà Phương Tử Quân một con đường sống.
Nhưng cô đâu ngờ khi cô nói xong, Phương Tử Quân bỗng nhiên bật cười: "Lâm Mân Côi, cô coi tôi là chó hả? Một chiếc xe đã muốn đuổi tôi đi?"
Giọng điệu Phương Tử Quân hơi kỳ quái, Lâm Mân Côi kinh ngạc xoay đầu nhìn hắn, bày vẻ mặt "anh điên rồi".
Phương Tử Quân giận dữ cười, hắn không ngờ Lâm Mân Côi sẽ cắm sừng hắn. Nghĩ đến con đàn bà đê tiện Lâm Mân Côi thoái thác ngăn cản không cho hắn chạm vào, ở ngoài lại tằng tịu với thằng khác, Phương Tử Quân một bụng tức giận.
Hắn rất tức giận, hận không thể đánh Lâm Mân Côi này một trận.
Nhưng đánh xong có thể thay đổi kết quả sao? Nói không chừng, con đàn bà đê tiện Lâm Mân Côi còn khởi tố hắn bạo lực gia đình. Đến lúc đó, hắn chẳng chiếm được cái gì, không chỉ tay trắng ra đi, còn mang tiếng xấu.
Phương Tử Quân không phải đồ ngốc.
Hắn là một tên tiểu nhân bỉ ổi.
"Lâm Mân Côi... tôi nói cho cô biết, hiện tại tôi không muốn ly hôn. Giờ mẹ tôi đang nằm trong bệnh viện, cô thức thời một chút lấy tiền ra cho tôi..."
Phương Tử Quân thay đổi quá nhanh, Lâm Mân Côi tò mò xoay đầu, thấy Phương Tử Quân liên tục cười lạnh, cuối cùng chỉ vào mũi mình nói: "Anh nói chuyện với tôi hả? Bây giờ anh có tư cách gì nói thế với tôi?"
"Tư cách?" Phương Tử Quân cười gằn một tiếng, giọng cũng trở nên dữ tợn: "Lâm Mân Côi, xem ra chúng ta nhất định phải huỵch toẹt nói chuyện rồi. Tôi nói này, với bộ dạng của cô sao vội vàng muốn ly hôn vậy... hóa ra đã sớm tằng tịu với thằng khác... Hừ... giờ đã trèo được đại thụ lập tức đá tôi ngay... Tôi cho cô biết... không có cửa đâu... tưởng Phương Tử Quân tôi ngu à? Không ly hôn đơn giản vậy đâu..."
Từ khi ở bên Phương Nhược Cuồng, Lâm Mân Côi biết sớm muộn gì cũng có một ngày chuyện bọn họ sẽ bị bại lộ.
Nhưng cô cực kỳ tin tưởng Phương Nhược Cuồng, cô tự cho rằng chuyện của bọn họ rất bí mật, Lâm Thanh Thiển là người duy nhất biết chuyện lại chẳng có lá gan vạch trần bọn họ.
Có điều bọn họ chưa từng nghĩ đến trên thế giới này không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Bỗng chốc, trong lòng Lâm Mân Côi xuất hiện vô số nỗi sợ hãi, đầu óc cũng trống rỗng.
Thấy sắc mặt cô tái nhợt, môi run run, Phương Tử Quân lại càng tức giận.
"Giờ biết sợ rồi sao? Đồ đê tiện! Còn ra vẻ mình bị hại! Thật ra là con đàn bà ɖâʍ đãng... Có phải thằng đấy chơi cô sướng lắm không! Có phải dang chân ra cho nó chơi..."
Hắn từng nho nhã lịch sự, cho dù là ngụy trang, lúc này lại không thấy đâu.
Đầu óc Lâm Mân Côi trống rỗng trong chốc lát, nhưng rất nhanh, cô hít sâu một hơi, tỉnh táo lại.
Nếu đã làm sai, thì phải có bản lãnh gánh vác.
Nếu tất cả đều trở mặt, thì cũng chẳng sợ xấu hổ nữa.
"Anh muốn thế nào?"
"Tôi muốn thế nào?" Phương Tử Quân giở công phu sư tử ngoạm, "Tôi muốn nhà... và một triệu..."
"Anh đừng có mơ!" Lâm Mân Côi không thèm nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt, nhưng bị Phương Tử Quân cười khẩy.
"Tôi khuyên cô đừng đáp nhanh vậy! Giờ tôi không còn gì! Cô không cho tôi nhà và tiền, tôi sẽ nói hết toàn bộ mọi chuyện! Dù sao tôi cũng hai bàn tay trắng, còn cô... con gái cục trưởng cục Lâm nghiệp ngoại tình, là một con điếm... Tin tức này... hẳn rất chấn động nha..."
Lâm Mân Côi tức đến mức sắc mặt tím ngắt, vì phẫn nộ mà môi run run. Nhưng nhất thời cô không có biện pháp nào.
Chỉ có thể nhìn Phương Tử Quân chậm rãi tới gần, vén mái tóc ngắn của cô, bỉ ổi ngửi một cái, "Tôi cho cô một ngày suy nghĩ. Ngày mai vào khoảng giờ này, chúng ta gặp mặt ở bệnh viện."
Nói xong, Phương Tử Quân huýt sáo rời đi, để lại Lâm Mân Côi với vẻ mặt tái nhợt.
Không thể không nói, tâm trạng tốt đẹp của Lâm Mân Côi gần như không còn. Phương Tử Quân đã đập nồi dìm thuyền[1], hắn không quan tâm, nhưng Lâm Mân Côi không thể không quan tâm.
[1]Đập nồi dìm thuyền, dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sống thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.
Nhất là nhà Phương Nhược Cuồng vốn nổi tiếng ở thành phố Nghi Châu. Nếu cô làm to chuyện này, chắc chắn sẽ liên lụy đến anh. Đến lúc đó, cô và Phương Nhược Cuồng thực sự xong đời.
Dựa theo chỉ số IQ của Lâm Mân Côi, trong nháy mắt đúng là không nghĩ ra cách gì. Cô bèn lấy điện thoại ra vội vàng gọi cho Phương Nhược Cuồng.
"Nhược Cuồng... em... em có chuyện muốn nói với anh..."
Phương Nhược Cuồng nhanh chóng đến đón Lâm Mân Côi. Trên xe, cô khóc nức nở, kể hết mọi chuyện.
Cô gấp gáp nói không hết, nhưng Phương Nhược Cuồng lại chẳng vội tí nào.
"Không sao... Không sợ... không sợ... Hoa nhỏ... Xuỵt xuỵt... bình tĩnh... bình tĩnh đã... Đừng sợ... tất cả đã có anh..."
Nhưng lần này mặc kệ Phương Nhược Cuồng trấn an thế nào cũng không thể làm Lâm Mân Côi bình tĩnh lại. Sắc mặt cô trắng bệch, răng cũng run rẩy.
Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn làm vậy.
Trong nháy mắt, cô cực kỳ chán ghét bản thân.
Lúc về tới nhà Phương Nhược Cuồng, Phương Hân Hỉ cũng ở đó.
Cô ấy cuộn đôi chân dài, ngồi trên salon vừa ăn nho vừa xem ti vi. Thấy Phương Nhược Cuồng ôm Lâm Mân Côi đang thút thít tiến vào, vội vàng nghênh đón.
"Sao thế? Em trai?"
Sắc mặt Phương Nhược Cuồng âm trầm, thấy chị gái, bĩu môi về phía nhà bếp: "Chị giúp em rót chút nước tới đây... cô ấy bị dọa..."
Khi Phương Hân Hỉ mang sữa ấm vào cho Lâm Mân Côi, Lâm Mân Côi đang nắm lấy áo em trai mình, khóc không ngừng.
Trước giờ Phương Hân Hỉ không thích phụ nữ yếu đuối, hơi nhíu mày, chuẩn bị hỏi cái gì đó thì Phương Nhược Cuồng đã nhận ly sữa, dỗ Lâm Mân Côi uống từng ngụm từng ngụm.
Tất nhiên trong sữa Phương Hân Hỉ có cho thêm ít đồ, Lâm Mân Côi được dỗ uống mấy hớp liền lắc đầu không uống nữa, tròng mắt vẫn trống rỗng.
Bất quá, giằng co chốc lát, thuốc phát huy tác dụng, cô lập tức chìm vào giấc ngủ.
Phương Nhược Cuồng vắt khăn lau nước mắt trên mặt cô gái, lại ân cần đắp chăn cho cô, mới theo Phương Hân Hỉ ra ngoài.
Đã nói Phương Hân Hỉ không thích con gái yếu đuối, Lâm Mân Côi vừa thấy liền biết là kiểu người như vậy, nhưng còn có thể thế nào? Em trai mình thích, Phương Hân Hỉ có cách gì?
"Sao vậy? Chẳng phải em ấy vẫn tốt à? Sao