Chương 50

Chuyện này thật sự dọa Lâm Mân Côi sợ hãi.
Cả đêm Lâm Mân Côi gặp ác mộng, đến gần sáng còn mơ mơ hồ hồ sốt cao.
Phương Nhược Cuồng vừa nóng ruột vừa phẫn nộ, gọi bác sĩ đến chích, kê thuốc cho Lâm Mân Côi, giằng co cả đêm, đến hừng đông mới mơ màng thiếp đi.


Khi Lâm Mân Côi tỉnh lại đã là 11 giờ trưa.
Phương Nhược Cuồng bên cạnh đang ngủ say, cả người cô đều bị anh ôm chặt. Lâm Mân Côi có chút không thoải mái, nhất là trên người có cảm giác dinh dính, làm cô chỉ muốn đi tắm.
Cô vừa động, Phương Nhược Cuồng liền tỉnh.


Tay sờ trán cô: "Hết sốt rồi? Em có muốn ăn gì không?"
Lâm Mân Côi há mồm, phát hiện cổ họng khô rát, rất muốn uống nước.
Lúc này, một ly nước ấm đưa tới mép cô: "Uống nước trước đã, anh đi làm chút đồ cho em ăn."


Kỹ thuật nấu cháo của Phương Nhược Cuồng có chuyển biến tốt, nhưng Lâm Mân Côi không nuốt nổi.
Trái lại Phương Nhược Cuồng thấy vậy, chậm rãi ngồi xuống đối diện cô, anh nắm tay cô, mỉm cười nói: "Em nên tin tưởng anh hơn."


"Em..." Sắc mặt Lâm Mân Côi tái nhợt, môi trắng bệch, run run một trận, mới miễn cưỡng nói ra mấy chữ: "Em chỉ không muốn liên lụy anh."
"... Em nghĩ chuyện đó liên lụy anh sao?" Anh nắm tay cô, nhẹ nhàng tới gần, ôm vai cô, thân mật in một nụ hôn lên mi tâm Lâm Mân Côi.


"Chúng ta là một thể... em quên rồi à? Huống hồ, chuyện này cũng do anh xử lý không tốt. Sai ở chỗ muốn chơi đùa Phương Tử Quân, sai ở chỗ không tốc chiến tốc thắng, làm hại cô bé của anh lo lắng hãi hùng thế."
Lâm Mân Côi ở trong vòng tay ấm áp của Phương Nhược Cuồng, vẫn không nhịn được run lên.


available on google playdownload on app store


Bởi vì quá để ý, nên rất nhiều vướng bận, trái lại không nghĩ thoáng như t rước đây.
Lâm Mân Côi hít sâu một hơi, cảm thấy mình không thể cứ tiêu cực như vậy.


Mặc kệ chuyện phát triển tới mức nào, tốt cũng là một ngày, xấu cũng là một ngày. Cô không tin kể từ hôm nay không thể đi tiếp nổi.


"Thế mới tốt..." Thấy ánh mắt Lâm Mân Côi bắt đầu có tinh thần, Phương Nhược Cuồng cười: "Được rồi, lấp đầy cái bụng đã. Hoa nhỏ! Em phải học cách ỷ lại vào anh... tin tưởng anh... Hãy tin anh, chuyện sẽ không có tệ như em tưởng đâu."


Ánh mắt anh sáng ngời, giọng nói vô cùng dịu dàng và mê hoặc, làm Lâm Mân Côi dường như tin tưởng đây chỉ là một cơn ác mộng.
Có lẽ, lúc tỉnh lại, hết thảy đều đã tan thành mây khói, không còn là ác mộng nữa.
Mà sự thật như Phương Nhược Cuồng nói, cũng không tệ như cô nghĩ.


Với anh, cho dù có tệ hơn nữa, anh cũng có cách giải quyết.
Cơm nước xong, Phương Nhược Cuồng ôm Lâm Mân Côi xem tivi một hồi.
Lâm Mân Côi không yên lòng, thỉnh thoảng lấy điện thoại ra xem thời gian. Phương Nhược Cuồng vốn muốn dùng X yêu phân tán sự chú ý của cô, nhưng lại bị vô tình từ chối.


Rốt cuộc đến buổi chiều, tinh thần Lâm Mân Côi khẩn trương cao độ, cả người giống như chim sẻ sợ ná, tùy tiện dọa một cái, sẽ từ trên trời rơi xuống.
Phương Nhược Cuồng chỉ nhỏ giọng an ủi: "Ngoan, tin tưởng anh... Không có chuyện gì... thật sự không có chuyện gì đâu..."


Không biết do Phương Nhược Cuồng trấn an có hiệu quả, hay do Phương Tử Quân kia đột nhiên thay đổi chủ ý. Ngày đó, mãi cho đến buổi tối, Lâm Mân Côi vẫn không nhận được bất kỳ tin tức gì của Phương Tử Quân.


Thậm chí cô cố lấy hết dũng khí gọi điện cho Phương Tử Quân, nhưng chỉ nhận được tin đối phương đã tắt máy.
Điều này làm Lâm Mân Côi thở phào nhẹ nhõm.


Nhưng cô cũng không buông lỏng hoàn toàn. Nghĩ đến hắn án binh bất động, không biết ở sau lưng đang lên kế hoạch gì, trong lòng Lâm Mân Côi lại đề cao cảnh giác.
Lâm Mân Côi bất an, vẫn liên tục khẩn trương cầm di động lướt weibo, không cẩn thận quét vào một tin tức địa phương.


"Ảnh giường chiếu của nhân viên nhà nước."
Cũng có thể do không kịp thời làm mờ, Lâm Mân Côi nhận ra gã đàn ông trên trang đầu weibo đó là Phương Tử Quân.
Cô kinh ngạc đến mức nhảy bật khỏi ghế sô pha, suýt ngã sấp xuống. Nhưng nhanh chóng được Phương Nhược Cuồng ôm vào lòng.


Anh vẫn bình tĩnh trước sau như một, còn gọt cho cô một quả táo.
"Ăn không?"
Lâm Mân Côi lại làm mới weibo. Phương Tử Quân đã bị che mặt bằng hiệu ứng mosaic[1], nhưng cô đã đi trước một bước chụp lại màn hình, cô không nhìn lầm, gã đàn ông trần truồng kia chắc chắn là Phương Tử Quân.


[1]Mosaic: Tạo vùng ảnh khảm (giống như mấy cái hiệu ứng che khuôn mặt hay dùng trên báo).
Chẳng qua chỉ mới một đêm, tại sao có thể đảo ngược lớn thế?
Lâm Mân Côi không tin chuyện này là ngoài ý muốn, cô nghi hoặc nhìn Phương Nhược Cuồng.


Phương Nhược Cuồng cầm quả táo sắp bị oxy hóa, tự mình cắn một miếng, thấy đôi mắt lấp lánh như vì sao trong đêm của Lâm Mân Côi, lòng anh chợt mềm mại, lời nói cũng dịu dàng mấy phần.
"Ăn táo không?"


Lâm Mân Côi nhào tới cắn một miếng, cả người rúc vào lòng Phương Nhược Cuồng, vẻ mặt vui sướng: "Sao hắn lại bị vậy?"
Sao có thể bỗng nhiên xảy ra chuyện kiểu này?
Phương Nhược Cuồng cười có chút thần bí, hôn cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Mân Côi một cái, tiếp tục đút táo cho cô.


"Còn ăn nữa không?"
"..."
Ghét nhất bị người đàn ông thừa nước đục thả câu! Lâm Mân Côi ai oán, nhưng ngoài miệng lại sáp tới.
Lén cắn một miếng táo, thuận tiện hôn trộm cái người đang đắc ý bên cạnh.


Kỳ thật, muốn trách thì nên trách gã Phương Tử Quân này chả ra sao cả. Hắn tự cho rằng mình nắm được chứng cứ của Lâm Mân Côi, thậm chí ngay cả tên gian phu của Lâm Mân Côi là ai cũng không điều tr.a rõ, buông lỏng cảnh giác.


Thực ra cũng tại hắn khinh địch, hắn nghĩ dựa vào bản lĩnh và dáng vẻ của Lâm Mân Côi, tuyệt đối sẽ không tìm được người đàn ông nào tốt hơn hắn. Trong mắt Phương Tử Quân, đối phương chắc chắn vừa lùn vừa nghèo vừa xấu không còn gì bằng.


Lâm Thanh Thiển lại không nói rõ cho Phương Tử Quân biết đối phương là Phương Nhược Cuồng.
Phương Tử Quân cũng không nghĩ ra.
Hắn đi quán bar điên cuồng vui vẻ. Nghĩ đến ngày mai tinh lại hắn sẽ là triệu phú, muốn gì được nấy, hắn lại vui vẻ không kềm chế được.


Suy nghĩ của Phương Tử Quân rất đơn giản, chắc chắn sẽ không ly hôn.
Vất vả lắm mới nắm được nhược điểm của Lâm Mân Côi, lấy bản tính hắn, sao không lợi dụng triệt để chứ.


Chẳng qua, có lẽ vui quá hóa buồn. Phương Tử Quân điên cuồng một đêm, trên đường còn tìm được một cô em thuần khiết, mướn phòng vui sướng thỏa thích cả đêm. Lúc tỉnh dậy, lại đón nhận một quả đấm to như nồi đất.


Bên cạnh là cô em thuần khiết đang khóc lóc sướt mướt, nhất định phải tố cáo hắn cưỡng bức.
Phương Tử Quân đương nhiên không thừa nhận, đã không thừa nhận thì bị đối phương đánh tiếp. Cuối cùng, còn ép hắn ký đơn ly hôn mà Phương Nhược Cuồng chuẩn bị trước đó.


Xem đi, có một số việc, vốn có thể giải quyết nhanh chóng lại kéo dài lâu vậy.
Đây gọi là hiệu suất đấy.


Phương Tử Quân tự nhận mình xui xẻo, nghĩ thầm, việc này chắc chắn do con khốn Lâm Mân Côi kia sai người làm. Không sao cả, giữ được núi xanh chẳng sợ không củi đốt. Lâm Mân Côi đối xử hắn như thế, hắn nhất định sẽ ăn miếng trả miếng, khiến cô ta tan nhà nát cửa.


Nhưng hắn còn chưa ra khỏi cửa khách sạn, cảnh sát đã ập tới.
Cô em thuần khiết khóc sướt mướt trước đó tố cáo hắn cưỡng bức.
Phương Tử Quân còn chưa kịp phản ửng, đã bị cảnh sát dẫn đi.
Thậm chí, hắn chưa phản ứng gì, bản thân lên trang đầu weibo rồi.


Bởi vì lãnh đạo mới lên nắm quyền, mà khoảng thời gian trước thành phố Nghi Châu đao to búa lớn chỉnh đốn một nhóm tham quan. Tuy Phương Tử Quân không tính là tham quan, nhưng cũng là một thành viên trong đội ngũ sa thối nát, cũng đừng nói chi đến phạm tội.
Weibo vừa ra, thu hút mọi sự chú ý.


Mọi người đều cho rằng Phương Tử Quân lợi dụng chức quyền xâm phạm nữ sinh đó, khắp nơi khiển trách, yêu cầu trừng trị Phương Tử Quân thật nặng.
Lại có người nói Phương Tử Quân mặt người dạ thú, không bằng cầm thú, còn tung hình chụp trước kia hắn và lãnh đạo ở đơn vị mập mờ.


Nhất thời, Phương Tử Quân trở thành con chuột qua đường, người người mắng chửi.
Đương nhiên, Phương Tử Quân cũng từng thanh minh cho mình. Nhưng cô nữ sinh kia một mực khẳng định Phương Tử Quân cưỡng bức cô ấy, cũng phủ nhận việc ép Phương Tử Quân ký đơn ly hôn gì đó.


Phương Tử Quân cố sức thanh minh.


Nhưng những người đó xuống tay quá chuyên nghiệp, Phương Tử Quân rất đau, có điều không nhìn thấy vết thương bên ngoài. Không chỉ thế, trong camera giám sát của khách sạn cũng chẳng thấy người ra vào phòng của Phương Tử Quân. Thậm chí, còn tr.a ra được trong ly rượu của Phương Tử Quân có thành phần thuốc lắc.


Cuối cùng, cảnh sát quyết định tất cả đều do Phương Tử Quân tưởng tượng, vì hắn say rượu nên mất lý trí cưỡng bức cô nữ sinh làm thuê, hơn nữa còn sinh ra ảo giác đổ hết tất cả tội lỗi lên đầu vợ mình.
Chân tướng vụ án rốt cục rõ ràng.


Đơn vị của Phương Tử Quân lập tức khai trừ hắn. Lần này, hắn không thể thoát khỏi tù tội.
Có lẽ vì là nhân viên nhà nước phạm pháp, nên tội nặng thêm một bậc, dù sao không ngồi tám, mười năm chắc chắn không ra được.


Phương Tử Quân giải thích trong vô vọng, hắn cảm thấy toàn bộ thành phố Nghi Châu đều quay lưng lại với hắn.
Hắn đặt hy vọng lớn nhất lên người Lâm Thanh Thiển, mong Lâm Thanh Thiển có thể đứng ra chỉ chứng Lâm Mân Côi ngoại tình... còn mua chuộc người ta hãm hại hắn.


Nhưng Phương Tử Quân không biết lai lịch của đối thủ, đâu có nghĩa là Lâm Thanh Thiển không biết.
Nhất là lần này huyên náo lớn vậy, cô ta còn đang lo Phương Nhược Cuồng ở phía sau rắp tâm trả thù không, rất lâu không lộ diện, chứ đừng nói tới việc quan tâm chuyện sống ch.ết của Phương Tử Quân.


Cứ thế, mùa đông năm nay, Lâm Mân Côi chính thức ly hôn với Phương Tử Quân. Phương Tử Quân bị khai trừ hỏi Đảng, vì tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, nên vĩnh viễn không được cơ quan nhà nước tuyển dụng nữa, bị phán năm năm tù giam về tội hình sự.
Tất cả dường như kết thúc như thế.


Nhưng Lâm Mân Côi biết, sự việc vĩnh viễn chưa kết thúc.
Đầu tiên là mẹ Phương Tử Quân – Trương Ngọc nghe được tin này, ngất đi mấy lần. Bà ta vốn bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, sau khi trải qua đả kích lần này, toàn bộ tâm lý đều sụp đổ, gặp ai cũng kêu Tử Quân.


Tuy Lâm Mân Côi hận Phương Tử Quân, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ mọi việc sẽ phát triển đến mức đó.
Cô rất áy náy.


Có lẽ, từng gã xấu xa trên đời nên nhận được báo ứng như vậy, song dưới cái nhìn của cô, vì người đứng sau lưng là cô, nên Lâm Mân Côi khó tránh khỏi áy náy.
Do đó, cô lặng lẽ sắp xếp bệnh viện cho Trương Ngọc.


Chỉ hy vọng, ở giai đoạn cuối cùng của cuộc đời, bà ta có thể sống tốt.
Một năm này, đối với Lâm Mân Côi mà nói, cô tưởng đã kết thúc.
Nhưng sau đó cô mới biết.
Hết thảy chỉ mới bắt đầu.






Truyện liên quan