Chương 17

17.
Thứ sáu, Trần Minh tới Bắc Thành đón Sở Tầm đi Đài truyền hình Trái Cây mở họp, đồng hành còn có trợ lý tiểu Viễn.
Tiểu Viễn lái xe ở phía trước, Trần Minh ngồi ở ghế phụ lái. Hai người chưa từng tới Bắc Thành, không quen đường lắm, phải đi theo chỉ dẫn mới tìm được nơi Sở Tầm ở.


Chờ đến lúc Sở Tầm quen lối ngồi vào ghế bảo mẫu ở sau, Trần Minh liền giống như người mẹ già dong dài lên. Hắn nói cái gì mà Sở Tầm không chịu giữ dáng gì cả, fan mà thấy béo sẽ không thích, lại bị Sở Tầm vùng tay cắt lời, thở dài nói: "Em tham gia chương trình giải trí chứ có phải đi đóng phim điện ảnh đâu, yêu cầu sao lại cao thế?"


Hơn nữa cậu ăn cơm dinh dưỡng chuyên dành cho tập thể hình cùng với Lục Cảnh Tu, Lục Cảnh Tu còn chưa béo, cậu sao lại béo tới biến dạng chớ?
Trần Minh lắc đầu, hận rèn sắt không thành thép nói: "Em đúng là nghệ sĩ kém cỏi nhất của anh."


"Vậy anh thu xếp ổn thoả vụ phim điện ảnh của Tôn Tấn đi, đừng nói cái yêu cầu giữ dáng cơ bản này, bảo em giảm 10 kí em cũng không ngại." Sở Tầm nằm trên ghế, đeo bịt mắt. Ghế bảo mẫu sau xe rất rộng, đặc biệt chế tạo cho thân thể dựa vào, mỗi lần Sở Tầm ngồi vào không bao lâu sau sẽ ngủ.


"Bộ em đi diễn xì ke à, gầy đi 10 kí không phải sẽ thành cái xác khô sao? Còn có thể làm thần tượng, không làm fan thất vọng không hả?" Trần Minh bất lực nói, hạ lệnh truy nã: "Chờ đến khi chương trình giải trí này kết thúc, em lập tức đi tới phòng tập thể hình cho anh. Anh sẽ nhìn chằm chằm em không dứt mắt, sau đó hai ta cùng đi cầu vượt uống gió Tây Bắc."


Thấy Sở Tầm không đáp, Trần Minh quay đầu lại xem, phát hiện Sở Tầm đã mang bịt mắt, cuộn tròn trên ghế ngủ ngon lành rồi. Hắn lập tức im lặng không nói chuyện nữa, còn tắt luôn âm nhạc.
Người thích ngủ bằng tư thế này đều là người thiếu thốn cảm giác an toàn.


available on google playdownload on app store


Chờ một lúc, Sở Tầm mới nhỏ giọng nói: "Em không muốn làm thần tượng, em chỉ muốn học tốt kĩ thuật diễn xuất."


Đợi tới đợi lui hoá ra là Sở Tầm giả vờ ngủ, Trần Minh tức giận tới tăng cao âm lượng âm nhạc. Sở Tầm vốn đã là một đứa trẻ phải khiến người ta lo lắng rồi, bây giờ còn giả vờ ngủ để trốn tránh trả lời hắn nữa, thật mệt cho hắn mới nãy còn lo lắng đau lòng lâu như vậy.


Tiếng nhạc quá ồn ào, Trần Minh ngồi gần loa nhất, bị ồn tới sọ não nhảy tưng tưng, đành phải tắt nhạc. Trong nhất thời, không khí trong xe cực kì im ắng, tiểu Viễn cũng không dám nói gì.
Trần Minh suy nghĩ một hồi, mới châm chọc nói: "Không muốn làm thần tượng, em chắc cũng có kĩ thuật diễn xuất nhỉ."


Sở Tầm càng không để ý hắn.


Lát sau đã đến Đài Trái Cây, hội nghị chỉ cho phép nghệ sĩ tham dự, tiểu Viễn phải ngồi lại trong xe. Trần Minh đưa Sở Tầm tới phòng họp liền quay người rời đi, được mấy bước lại không yên tâm mà quay lại dặn dò: "Hội nghị ngoại trừ người trong giới còn có lãnh đạo. Em cứ nghe họ chỉ đạo, đừng có giở thói trẻ con. Cố gắng nói ngọt một chút, đừng làm cho lãnh đạo không thoải mái, đến lúc xảy ra chuyện cũng không có chỗ khóc đâu."


Sở Tầm gật gật đầu, vậy mà lại làm cho Trần Minh càng đau đầu. Sở Tầm rất xinh đẹp, đây cũng là lí do ban đầu khi cậu còn chưa tốt nghiệp hắn đã vội kí hợp đồng. Hắn tin rằng dựa vào nhan sắc của Sở Tầm, nổi tiếng chỉ là vấn đề thời gian.


Quả nhiên, từ sau khi Sở Tầm chính thức vào giới, lượng fan tăng mạnh. Hai năm đã trở thành tiểu thịt tươi cực kì có tiếng trong giới, lượng fan nữ trung thành cũng rất có lực kêu gọi. Nhưng vào giới quá sớm cũng có lỗ hổng nhấp nhô, đó chính là tính cách Sở Tầm quá mức đơn thuần.


Đừng nhìn thấy mặt cậu cao lãnh như thần tiên mà lầm, khi đã thân với Sở Tầm rồi hắn mới phát hiện cậu chẳng khác gì một đứa trẻ, sẽ không so đo được mất, cũng không có đa tâm.


Nếu xét ở khía cạnh người thường, cái này cũng coi là ưu điểm. Nhưng thân là nghệ sĩ, nơi nơi đều có người có thể quyết định số phận của bản thân, không có mắt nhìn tâm tư thì xong rồi, có đắc tội với người ta cũng không biết.


Trần Minh thêm vào: "Một lát nữa Minh Kiều cũng tới, không có chuyện gì thì cứ đi cùng cô ấy, cô ấy cũng coi như là tiền bối, sẽ giúp đỡ em một chút. Hội nghị kết thúc thì gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em."


Trong phòng họp có một cái bàn tròn, bên trong có không ít nhân viên công tác bận rộn. Sở Tầm đi vào nhìn một vòng cũng không thấy người quen, nhân viên ở cửa tiếp khách cũng chủ động dẫn cậu đến vị trí ngồi xuống.


Vị trí hai bên đều chưa có người, nhân viên công tác nói cậu chờ một lát, buổi sáng 10 giờ hội nghị mới bắt đầu.


Sở Tầm mở điện thoại ra, nhìn thời gian, mới có 9 giờ. Hôm nay Trần Minh đi đón cậu chắc là tính cả thời gian cậu ngủ nướng vào, nhưng không nghĩ gần đây Sở Tầm lành việc và nghỉ ngơi rất có quy luật.


Bàn họp có hình tròn, trước mỗi chỗ ngồi sẽ có một bảng tên. Sở Tầm thấy người bên trái mình là Minh Kiều, trong lòng thoáng yên tâm. Chỉ là người bên phải không có bảng tên, cũng không biết là ai đây.


Rất nhanh đã đến 10 giờ, nghệ sĩ cố định đều đã lác đác tới. Một người là ca sĩ nổi tiếng Gia Di, cô từng hát không ít ca khúc chủ đề cho phim truyền hình, độ lưu truyền không hề thấp. Nhưng Sở Tầm chưa từng gặp qua cô, đây cũng là lần đầu tiên họ gặp mặt ngoài đời thực. Tới cùng Gia Di là một nam diễn viên tên Cố Thần, xuất thân từ chính kịch, CCTV chiếu rất nhiều phim chính kịch dân quốc hắn đóng, coi như là cực kì nổi tiếng, Sở Tầm với hắn càng không có dính líu gì tới nhau.


Hai người đi vào cùng nhau, có thể nhìn ra quan hệ cũng rất tốt. Sau khi bước vào nhìn thấy Sở Tầm, hai người rõ ràng có chút kinh ngạc.


Sau khi chào hỏi cùng Sở Tầm, hai người cũng đi tới chỗ ngồi của bản thân ngồi xuống. Theo sau đó là Minh Kiều, so sánh với những người khác, loại sơ giao này của Minh Kiều và Sở Tầm cũng có thể tính là quen thuộc.


Nhân mạch của Minh Kiều rõ ràng tốt hơn cậu nhiều. Minh Kiều ôm bọn họ một chút rồi mới ngồi vào chỗ kế bên Sở Tầm, Sở Tầm chảo hỏi: "Chào chị Minh Kiều."


Minh Kiều cười cười: "Chị đã sớm nói với công ty là muốn hợp tác với em mà vẫn không có tin tức gì. Tính ra lần này cũng coi như là hoàn thành mong ước của chị."


Minh Kiều nói cũng không sai. Hai người ở chung một công ty, còn tham dự cùng một chương trình, ý tứ trong ngoài của Minh Kiều là quan tâm hậu bối Sở Tầm đều nghe ra, trong lòng cảm kích không thôi.


Hai người đùa giỡn không bao lâu thì có một nghệ sĩ Hong Kong tới. Vị này tên là Anh Tiêu, Sở Tầm vẫn không quen biết, là Minh Kiều giới thiệu cho cậu. Anh Tiêu là một nghệ sĩ hài ở Hong Kong, gần đây phát triển tới trong nước, không ngờ lại bị kêu tới chương trình làm nghệ sĩ.


Đã qua 10 giờ, sáu nghệ sĩ cố định đã tới năm người, chỉ còn vị trí bên phải Sở Tầm là còn trống.
Sở Tầm nghiêng người về phía Minh Kiều, hỏi: "Chị có biết người còn lại là ai không?"


Minh Kiều lắc đầu, nói: "Tin tức lúc trước của chị nói là Trịnh Kiều, nhưng hắn ta bị tuồn ra tin tức hít thuốc phiện, có lẽ đã đổi người rồi. Chị cũng không biết tổ chương trình thay thế ai, có lẽ vị thế cũng không thấp, đừng lo lắng."


Bản lĩnh xem mặt đoán ý của Minh Kiều cũng không kém. Các minh tinh đang ngồi đây đều có nhiều năm trong giới, so sánh ra thì Sở Tầm vẫn hơn Anh Tiêu một chút, nhưng Anh Tiêu là nghệ sĩ Hong Kong. Người trong nước tương đối khoan dung với nghệ sĩ Hong Kong, trước mắt thì Sở Tầm chính là người lót đế.


Nhưng Minh Kiều cũng có thể lờ mờ đoán ra dụng ý của tổ chương trình khi mời Sở Tầm. Sở Tầm là một nghệ sĩ có lực lượng. Chương trình ngoại trừ danh tiếng cũng cần có người xem. Tuy rằng Sở Tầm không có thành tích gì lớn, nhưng lực lượng fan của cậu là không thể khinh thường.


Hội nghị đã sắp bắt đầu, vị trí trống vẫn chưa có người tới. Lúc này lãnh đạo đã tới đủ, nhân viên công tác cũng đã chuẩn bị ổn thoả rồi.
Đi hội nghị mà cũng tới trễ, năm nghệ sĩ trong phòng hội nghị sôi nổi nhìn thoáng qua, trong lòng đều hiểu rõ nhưng không nói.


"Tôi tới trễ rồi." Từ cửa truyền đến một giọng nam trầm thấp. Sở Tầm vốn dĩ đang ngồi thơ thẩn, nghe được âm thanh lập tức quay về phía cửa. Âm thanh này cậu rất quen thuộc, khoảng thời gian trước còn thường xuyên nghe thấy. Sở Tầm không tự chủ nắm chặt tay, người tới không thể là người cậu nghĩ đâu nhỉ.


...Đúng là người nọ kìa!


Sở Tầm thấy được mặt người nọ thiếu chút nữa đã đứng lên. Cậu không hề nghĩ tới ở đây sẽ có thể nhìn thấy người thật giá thật: Cố Nguyên An. Cố Nguyên An là người hoạt động lâu năm trong giới, giải thưởng lớn trong nước ngoài nước đều có không ít, người đang ngồi ở đây không ai không biết y.


Nhưng đối với Sở Tầm, Cố Nguyên An còn có ý nghĩa đặc biệt hơn. Y đã hợp tác cùng Tôn Tấc rất nhiều lần. Sở Tầm khi nghiên cứu điện ảnh của Tôn Tấn cũng đã nhìn thấy Cố Nguyên An không biết bao nhiêu lần. Có thể nói Cố Nguyên An chính là nam chính tốt nhất trong mắt Tôn Tấn.


Cố Nguyên An có thể xem là người lớn tuổi nhất ở đây. Lãnh đạo còn đứng lên bắt tay y, những người khác cũng không có được đãi ngộ này.
Cho đến khi Cố Nguyên An đi theo nhân viên công tác đi vị trí, trong giây lát khựng lại một chút.


Sở Tầm không biết nguyên nhân, còn nghĩ do chính mình biểu lộ cảm xúc quá mức, nên có chút ảo não, làm ảnh đế đúng là không dễ.


Cố Nguyên An ngồi vào vị trí, nhìn chằm chằm mặt Sở Tầm. Sở Tầm bị y nhìn đến không được tự nhiên. Qua một lát, Cố Nguyên An nhìn thoáng qua bảng tên cậu, nói: "Cậu là Sở Tầm đúng không? Có nghe nói qua về cậu, nhưng vẫn chưa có dịp gặp mặt..."


Sở Tầm cực kì ngạc nhiên. Cậu vào giới giải trí mới có hai năm thôi, nhưng có thể làm cho Cố đại ảnh đế nhớ được tên họ sao? Nội tâm thoáng mừng và do dự, cậu ngượng ngùng nói: "Có thật không?"
"Cậu là người Giang Thành?" Cố Nguyên An đột nhiên hỏi một câu không liên quan tới đề tài.


"Đúng vậy..." Sở Tầm có chút kinh ngạc khó hiểu. Sao Cố Nguyên An lại biết cậu là người Giang Thành? Chẳng lẽ khẩu âm của cậu quá nặng?


Sở Tầm nghĩ cái gì đều viết hết lên mặt. Cố Nguyên An cười cười, như là lần đầu gặp được một người chơi vui như vậy. Nhưng rất nhanh y đã thu lại biểu tình, ôn hoà nói: "Mẹ tôi cũng là người Giang Thành, chúng ta coi như là đồng hương."


Sở Tầm còn chưa kịp hiểu vì sao Cố Nguyên An lại tìm đến cậu, hội nghị đã bắt đầu. Sở Tầm đành phải quên đi chuyện này trước, tập trung vào hội nghị.


Lần hội nghị này chủ yếu giới thiệu quy tắc cơ bản của <>. Cái này Trần Minh đã nói cho Sở Tầm từ trước, nhân viên công tác chỉ nói thêm một chút. Cơm trưa là Đài Trái Cây phát, ăn xong tiếp tục họp, tới khi hội nghị kết thúc đã là bốn giờ chiều.


Sở Tầm không biết Trần Minh có còn chờ ở dưới không, lập tức gọi điện thoại cho Trần Minh bảo hắn lại đây.
Nói chuyện điện thoại xong, xoay người lại Sở Tầm mới phát hiện ra Cố Nguyên An đứng đằng sau, biểu cảm của y sợ ch.ết khiếp như khi đóng phim điện ảnh.


Cũng không biết Cố Nguyên An đã đứng đây từ khi nào, tại sao lại lộ ra vẻ mặt như vậy. Y nhịn không được nở nụ cười: "Doạ cậu sợ à? Thật sự xin lỗi."


"Không có gì không có gì..." Vì gặp được thần tượng nên lời nói Sở Tầm cũng trở nên lắp bắp. Cố Nguyên An vỗ vai cậu an ủi: "Không cần sợ, tôi không phải quái vật. Chương trình lần này là tôi tới cứu nguy, từ đầu tôi cũng không thường xuyên tham gia loại hoạt động này, cũng không quá quen thuộc. Về sau còn phải nhờ các cậu giúp đỡ trong trò chơi nhiều rồi."


Sở Tầm vội vàng nói: "Sẽ giúp sẽ giúp."
Có khả năng đoạn lặp từ vừa rồi chọc tới điểm manh của Cố Nguyên An, y nở nụ cười, nhưng lại không nói gì, mà chỉ sờ sờ đầu tóc mềm mại của Sở Tầm.


Chờ tới khi Cố Nguyên An đi xa, Sở Tầm vẫn còn trong trạng thái mù mờ. Chuông điện thoại reo lên vài hồi mới đánh thức được Sở Tầm.
Là Trần Minh gọi tới, hắn hỏi sao không thấy cậu ở cửa phòng hợp. Sở Tầm nghe vậy liền ba chân bốn cẳng chạy tới cửa phòng.


Cố Nguyên An bị một đám người vây quanh cho tới khi y đi đến xe liền chào tạm biệt người ta.
Trợ lý ngồi trước lái xe, Cố Nguyên An nhắm mắt nghỉ ngơi. Không ai dám quấy rầy y, bên trong xe nhất thời có chút âm trầm.


Cố Nguyên An nhẹ nhàng gõ tay vịn, rất nhanh xe đã tới khách sạn. Lúc này y mới nhẹ nhàng thở dài, nói: "Cuối cùng tôi tìm thấy cậu ta."
Trợ lý không dám hé răng, cũng không biết y đang nói tới sự kiện nào. Nhưng trợ lý đi theo Cố Nguyên An lâu rồi, biết khi nào nên nói khi nào nên im.


"Cậu ta vẫn như vậy, gặp một lần, rất khó quên đi." Cố Nguyên An vẫn tiếp tục nói mê, âm thanh rất nhỏ. Nếu không phải trợ lý đang cẩn thận nghe thì cũng không nhận ra.
Xe dừng ở cửa khách sạn năm sao. Y đưa tay đến cửa, quay đầu hỏi trợ lý: "Mới nãy tôi vừa nói cái gì?"


Tuy rằng không biết đến tột cùng Cố Nguyên An nói tới ai, nhưng trợ lý vẫn cẩn thận trả lời: "Mới nãy ngài không nói gì cả."
Cố Nguyên An gật gật đầu, mở cửa xuống xe.






Truyện liên quan